Không biết sau bao lâu gà trống gáy vang.
Cuối cùng trời sáng.
Mẹ nhanh xuống lầu tìm trai.
Nhưng em trai ch*t toàn.
Nó thành một x/á/c ch*t th/ối r/ữa theo nghĩa phủ đầy sâu mọt và mùi hôi thối khủng khiếp.
Mặt khác, không hề hấn gì, vẫn còn yên vô sự trong ánh kinh của bọn họ.
Mở lòng bàn tay ra.
Nơi đại diện cho đường sinh mệnh.
Đã độ dài ban đầu và sáu mươi năm thọ của cũng lại.
Mẹ đ/au đớn lên đ/á/nh tôi.
"Châu Vân, mày gì trai tao!"
Tôi né khiến bà ta vào trống.
Tôi cười lớn, nói điều thực sự không lỗi của tôi.
Là nửa đêm bố lén x/é lá bùa và dán lên người mình. Sau đó dán bùa trả thọ của lên người em trai.
Mẹ ngày thường sóc trai mình quá kỹ.
Khi đạo sĩ thực nghi lễ đổi mạng rất dàng gián đoạn.
"Chỉ có cách chia tách hai người có cơ hội lấy thọ."
Bố nghe điều cùng ông ta cũng nhận rằng mình lừa.
"Nhưng chẳng mày là Trân Trân..."
Nhắc đến Trân Trân, trong lên một nụ cười quyến rũ.
Trả lời bằng giọng trẻ con.
"Bố mẹ, Trân Trân vẫn luôn đây."