Về tin tức của Bùi Lệ, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được đôi chút trong những năm qua, hiện tại hắn khá nổi tiếng trong giới tài chính. Tôi cũng không cố tình theo dõi tin tức về hắn.

Tuyết rơi dày đặc, tôi mặc áo ấm dày cộp trở về căn hộ thuê. Trên đường đi, tôi luôn cảm thấy bất an, ngoảnh lại nhìn mấy lần nhưng mọi thứ vẫn bình thường.

Điện thoại rung lên, tôi lại nhận được tin nhắn từ tên bi/ến th/ái đó.

“Em g/ầy quá, anh xót lắm.”

“Anh thấy em đi cùng thằng đàn ông khác, sao em lại thế, sao em lại thế, sao em lại thế.......”

“Anh thật sự muốn, muốn.....” Có vẻ như tin nhắn chưa gửi hết.

Tim tôi thắt lại.

Tôi nhận được những tin nhắn này từ một tháng trước, ban đầu tôi nghi ngờ là Bùi Lệ, nhưng nếu là hắn thì đáng lẽ đã xuất hiện từ lâu rồi.

Hơn nữa, liệu hắn có thật sự tìm tôi không? Có thể lắm, nhưng với tính cách Bùi Lệ thì chắc là đến để trả th/ù vì tôi đột ngột bỏ đi, chứ không dùng giọng điệu ủy mị bi/ến th/ái như thế này.

Về đến nhà, tôi ăn cơm trong tâm trạng bồn chồn, dọn dẹp phòng rồi cuộn tròn trên sofa ngắm trận tuyết lớn ngoài trời.

Điện thoại lại rung, một chàng trai da trắng khá ưa nhìn rủ tôi đi xem phim. Tôi từ chối vì ra ngoài thật phiền phức.

Chẳng bao lâu sau, chuông cửa reo liên hồi. Tôi đứng dậy nhìn qua ống nhòm thì thấy khuôn mặt khiến tôi choáng váng.

Chiếc khăn quàng che nửa mặt, nhưng đôi mắt ấy, tôi đã quá đỗi quen thuộc.

Tim tôi đ/ập thình thịch, mắt tôi nóng ran, sưng lên không kiềm chế được.

Im lặng hồi lâu, chuông cửa vẫn réo không ngừng.

Suy nghĩ một lát, tôi bấm gọi cảnh sát.

Sau khi hắn bị đuổi đi, tôi nhanh chóng chuyển nhà.

Không phải tôi chưa buông bỏ Bùi Lệ nên không muốn gặp mặt. Chủ yếu là vì gặp nhau chẳng có ý nghĩa gì.

Nếu là hai hay ba năm trước, có lẽ tôi đã mở cửa để nghe Bùi Lệ nói gì.

Nhưng ba năm rồi, bao lời đều đã vô nghĩa.

Những lời vô nghĩa chẳng làm tôi vui, thà không gặp còn hơn.

Tôi thừa nhận mình là người khó gần, vô tình, có khi chính Bùi Lệ cũng không hiểu vì sao tôi đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời hắn.

Nhưng chẳng quan trọng, tôi chỉ cần tin vào điều mình thấy và cảm nhận là đủ.

Dù vậy, loại người như tôi chắc sẽ cô đ/ộc đến già.

Tôi ở khách sạn mấy hôm, hôm nay ra siêu thị m/ua ít bánh mì.

Mặc kín mít từ đầu đến chân, tôi chẳng lo gặp phải Bùi Lệ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Loạt truyện Núi Quỷ Phủ 8: Vùng đất của các vị thần

Chương 10
Ba tôi kế thừa lại tiệm mặt nạ của ông nội. Tiệm chỉ mở cửa vào ban đêm, và phải tuân thủ ba quy tắc: Một, không được đeo mặt nạ ở nơi khác ngoài địa điểm ghi trong hợp đồng. Hai, trước khi mua mặt nạ, bắt buộc phải đốt vàng mã ở ngã tư vào đúng nửa đêm. Ba, nếu mặt nạ không thể tháo ra — hãy lập tức tự sát. Tôi từng nghĩ với những quy định kỳ dị như vậy, tiệm chắc chẳng thể có khách. Không ngờ mỗi đêm đều có ba người cố định đến xếp hàng mua. Giá mỗi chiếc mặt nạ dao động từ sáu con số đến tám con số, tùy theo mức độ “mong muốn” của khách hàng. Tôi từng tò mò không hiểu những chiếc mặt nạ này có gì đáng giá đến thế, nhưng ba tôi chưa bao giờ cho tôi biết cách ông tạo ra chúng. Mãi đến khi tôi nhìn thấy những vị khách bước vào tiệm không hề có bóng, tôi mới hiểu ba tôi làm ăn với cả người sống lẫn người chết.
Hiện đại
Kinh dị
Linh Dị
0
Hợp Hoan Chương 6