“Vậy, em trốn hôn vì do đó sao?”
Nghe xong câu chuyện, đưa mắt nhìn tôi chăm chú.
Tôi đầu nước mắt ảo, việc mình nhắc lại vụ án năm xưa thật chẳng dễ dàng chút nào.
“Em… suýt ch*t tay tên cưỡ/ng hi*p đó. Chiếc đầu tiên c/ứu em.”
Ký ức ấy khiến tôi như lạc vào cơn mộng mị.
“Vì chuyện quá khó tin, em từng nghi em mắc chứng hoang tưởng. nên em chưa kể ai, không tin cũng phải.”
“Anh Anh ôm tôi vào lòng, dịu dàng an ủi: “Em dám nói ra, đủ do để tin. Trên đời này, chẳng gì không thể. Ít nhất chuyện này còn đáng tin hơn lời Uyển nói em phản bội anh.”
Tôi qua dòng nước mắt.
Tô Uyển khăng khăng nói toàn giấy trắng, tôi chẳng tin. Nhưng khi đem hai giấy đi giám định, kết quả thấy giấy thật sự là… giấy trắng.
Lòng tôi rối bời, hoang mang.
Tại sao bà lại để lại tôi giấy trắng?
Bà tôi mang dòng m/áu người dân tộc, nghe nói tổ tiên từng người làm vu nữ, thể đoán trước phúc. Nhưng tiên đoán chuẩn, bản thọ.
“Hay lúc ấy bà kiệt sức?”
Cố lắc đầu: “Không, lẽ bà đoán trước Uyển đ/á/nh tráo thần. Nên bà tình để lại giấy trắng.”
Tim tôi thình thịch.
“Chữ ‘CHẠY’ mà Uyển vào, lẽ mới điều bà thực sự muốn nói với em.”
“Bà mượn tay Uyển Như, trao em thật sự.”