"Anh nếm thử nước em ép."
Bỗng nhớ ra trong nước dưa hấu đổ khá nhiều muối.
"Hả?" Tôi tròn mắt.
"Em vừa không phải đi vắt nước ép sao? Còn là nước dưa hấu anh thích nhất."
Cố Trạch nhấc cốc nước ép trên bàn.
Tôi kéo tay anh.
Cốc nước này tôi đổ khá nhiều muốn để trêu anh mà.
"Đừng đừng uống." Tôi ngăn anh.
"Sao vậy?"
"Mùa hè, nước ép để lâu sẽ hỏng." Tôi trả lời.
"Không sao, hỏng cũng phải uống, dù sao cũng là em ép."
Cố Trạch ngửa đầu uống một ngụm.
Tôi nhắm mắt, không dám nhìn phản ứng của anh.
Cố Trạch hơi nhíu mày, rồi thả lỏng.
"Không hỏng."
Tôi nuốt nước bọt.
Anh ta tối nay làm nhiều món thế.
Mà tôi còn trêu anh.
Trong lòng hơi hối h/ận.
"Ăn cơm nào."
Cố Trạch gọi tôi ăn, tự mình nâng cốc, uống cạn nước dưa hấu bên trong.
Rồi anh cầm lấy ly nước ép của tôi, nói khẽ.
"Anh đi pha cho em ly mới nhé."
"Không sao đâu, em uống ly này cũng được."
"Không được, lúc nãy anh uống thấy vị có chút khác lạ, em đừng uống nữa, anh đi đổi cho em ly khác."
Cố Trạch bước thẳng vào bếp, tự tay pha cho tôi một ly nước ép dưa hấu mới.
"Cố Trạch..."
Tôi gọi anh thật nhỏ.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Trạch nhìn tôi.
"Không có gì."