18.
[Ngày 11 tháng 9 2014.]
[Cô ấy tình nguyện viên tại đại hội thể thao.]
[Mình sớm rồi nên đăng mục 400m.]
[Lúc điểm danh tên.]
[Chậc, vừa đúng lúc theo chứ, thật làm bạn tình nguyện rồi.]
[Lúc ấy đem dám mắt ấy.]
[Việc đụng riêng tư khi mượn cố ý.]
[Xin lỗi bạn chính người x/ấu thâm hiểm khó lường.]
[Ngày 16 tháng 2014.]
[Buổi trưa lên đến lớp ấy trực ấy chiếc khẩu trang màu trắng đứng ở cửa, nhỏ xíu xìu xiu, vừa thấy.]
[Cô ấy đang cười thầm, bắt rồi.]
[Ngày 24 tháng 2014.]
[Kỳ thi giữa kỳ, nhận thưởng ấy.]
[Trong buổi tự buổi tối thấy ấy chiếc khăn quàng màu hồng ấy nằm bạn nam lớp.]
[Bạn nam người đứng hạng lớp họ.]
[Mình hạng toàn khối.]
[Ngày 6 tháng 1 2015.]
[Khăn quàng màu hồng ấy chói chang, kính lạn.]
[Chiếc lá trầu bà xanh ấy cứ rơi trên mặt đất, quấn nhau, ấy nghiêng đầu chằm chằm và nói: gặp cậu ở đâu rồi sao?”
[Ngày 13 tháng 4 2015.]
[Buổi trưa gặp ấy ăn cơm với bạn.]
[Đây cuộc gặp vô tình, đây cố tính bằng mọi cách.]
[Mùa xuân nay nóng, đỏ mặt.]
[Ngày 15 tháng 5 2015.]
[Cô ấy ở khi từ chối người xin thông liên mình.]
[Cô gái nhiên ấy cũng nhiên với vẻ mặt c/ăm gi/ận.]
[Cô ấy thích người sao?]
[...]
[Ngày 4 tháng 7 2015.]
[Trùng điệp thanh đoàn.]*
*Một câu trích thơ “Vọng hải triều”.
[Đó tên ấy.]
[Cô ấy mắt đẹp.]
[Ngày 6 tháng 2015.]
[Cô ấy bị bệ/nh nhưng ấy nói rằng đây cao ấy xin nghỉ.]
[Mình trực hỏi ấy rồi.]
[Nhưng thân gì, lời nói nào, thể khiến lời quan tâm quá xa cách, thô tục, cũng cộc lốc.]
[Mình thích, thích ấy.]
[...]
Mục từ tôi làm, ngột đích thân đến phỏng vấn.
[Cô ấy sẽ nhận kỹ năng xuất vụng chứ?]
[Lúc đem hợp đồng ấy, phân biệt rõ lòng bàn quá hay giọng nói ấy quá nóng, gian riêng tư đủ rộng để cả hai chúng ta.]
[Của mình.]
[Đúng thế, kẻ hèn hạ.]
[Anh chỉ đợi em động rơi bẫy mình.]
[Chú thỏ bé nhỏ anh.]
Đó cuốn dày dày, từ Viên thích màu hồng”, Viên thích kem dâu” đến Viên hôm nay khóc đ/au lòng”, “Mình ôm lấy ấy” đều viết vô chi tiết.
Bất bất giác nước mắt thấm ướt cuốn ký.
Năm 15 tuổi, trên bàn chẳng từ đâu xuất tờ ghi ôn tập, chiếc dù dư khi trời mưa mà tôi theo dù, dường như khoảnh khắc đều lời giải thích.
Tôi thấy bóng lưng xuất ở lớp.
Nhưng bao giờ dám tưởng tượng rằng anh yêu tôi nhiều đến thế.
Thế mọi thứ đều hóa thành mộng cảnh đẹp đẽ thời thiếu nữ, đến lúc giấc ấy bỗng trở nên rõ ràng.
“Ừm, khóc bảo bảo?”
Không từ lúc xuất sau lưng tôi, tôi vòng ôm ấm áp, hương bưởi nhàn nhạt truyền đến.
Tôi nghe thấy giọng nói:
“Giang Dịch, chúng ta nhau đi hết đời này, không?”
Giang cười nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Sao giờ hỏi anh, anh mười tám tuổi nghĩ đáp rồi.”
Ánh ở sau lưng chúng tôi phảng phất như bức chuyển động, che đi bóng tối, ngăn đi bi thương, lúc dừng lại, lúc lang thang.
Nắng như th/iêu khiến đám đông vội mà tránh cũng kịp.
Chỉ bóng dáng tình nhân ôm nhau lúc hoàng hôn kéo dài thành tháng vĩnh hằng.
Chúng tôi dũng cảm, tự do.
(Hoàn)