Đấu Phá Thương Khung

Chương 947: Thiên Bắc Thành

05/03/2025 11:59

Mùi thơm vẫn còn đọng lại khắp bên trong toa xe, đồ trang điểm bày khắp bốn phía, toa xe này cứ như vậy liền biến thành một cái khuê phòng nhỏ, khó có thể tưởng tượng được, bề ngoài Hàn Tuyết nhìn có phần lãnh đạm, cư nhiên trong lòng cũng có vài phần tâm tính của nữ nhân.

Ở bên trong toa xe, Tiêu Viêm ngồi trên ghế có chút mất tự nhiên, ở phía đối diện với hắn, Hàn Tuyết đang cầm lấy một chén trà rồi tự mình đem chén nước trà rót đầy, sau đó hơi có chút trúc trắc đem nó nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Tiêu Viêm, xem bộ dáng Hàn gia Đại tiểu thư như vậy, rõ ràng rất ít khi làm những việc hầu hạ người khác như thế này

Bất quá cũng chính bởi vì vậy mới khiến cho Tiêu Viêm mất tự nhiên, đã quen với vị Hàn Tuyết lạnh lùng kia, bây giờ đột nhiên lại bày ra bộ dáng nhiệt tình như vậy, trong lúc nhất thời hắn có chút không thích ứng kịp.

Cầm lấy chén trà, cảm thụ được độ ấm nhàn nhạt cùng với hương thơm còn lưu lại, Tiêu Viêm hơi hơi giương mắt, lại vừa vặn cùng cặp mỹ mâu đang chăm chú nhìn mình kia tiếp xúc cùng một chỗ, lập tức không khỏi cười khổ một tiếng, nói: "Hàn tiểu thư, có chuyện gì liền nói ra đi"

"Gọi ta là Hàn Tuyết đi, cái tiếng tiểu thư này, ta quả thật không đảm đương nổi" Hàn Tuyết cũng chậm rãi ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái rồi nhẹ giọng nói: "Không nghĩ tới lúc trước tùy tiện c/ứu một người sắp ch*t tại bên trong đại mạc, cư nhiên lại là một vị cường giả che dấu thật sâu, bất quá nói như thế nào thì trên đoạn đường này ngươi cũng đã c/ứu ta hai lần, Hàn Tuyết lúc này là muốn nói lời cảm tạ a"

"Không có gì, nếu như không có các ngươi xuất thủ ứng c/ứu chỉ sợ không chừng hiện tại ta đã nằm trong bụng sói rồi, vì vậy xuất thủ tương trợ giúp các ngươi cũng là việc ta nên làm, Hàn tiểu... Ngươi cũng không cần phải vì việc này mà hao tổn tinh thần, ta cũng không yêu cầu các ngươi phải hồi báo gì cả" Tiêu Viêm khoát tay áo, cười nói.

Hàn Tuyết hé miệng cười, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lung cũng đã được thay thế bằng nét tiếu dung động long người, chần chờ một chút, nàng chậm rãi nói: "Khi tới được Thiên Bắc Thành, ngươi phải rời đi sao?"

"Nếu như không có gì ngoài ý muốn..., thì hẳn là như thế" Tiêu Viêm hơi dừng lại một chút, chợt gật gật đầu, nói.

Nghe vậy, trong đôi mắt Hàn Tuyết thoáng hiện lên một chút thất vọng, ngọc thủ vuốt ve lên thủy hồ, một lát sau, giống như đã lấy hết dũng khí, nói: "Tiêu Viêm tiên sinh, không biết ngươi có thể hay không giúp ta một việc này?"

"Việc giữa Hàn gia cùng Hồng gia sao?" Tiêu Viêm khẽ để chén trà trong tay xuống, thanh âm bình thản nói. Hàm răng Hàn Tuyết khẽ cắn môi, gật gật đầu.

"Ngươi cũng đề cao ta quá đấy, Hồng gia có thể xưng bá ở Thiên Bắc Thành nhiều năm như vậy, thực lực tất nhiên không kém, lấy sức của một mình ta thì có thể giúp được gì cho ngươi chứ?" Tiêu Viêm chậm rãi nói, mới tới Trung Châu, hắn cũng không muốn phải mang vạ vào người, đặc biệt là Hồng gia này còn cùng với Phong Lôi Các kia có mối liên hệ, đối với cái thế lực đặc biệt mà Hân Lam từng giới thiệu qua cho hắn, Tiêu Viêm cũng đoán được thực lực của nó tất nhiên là rất mạnh, lấy thực lực hắn hiện tại, chỉ sợ khó có thể chống lại được

"Tiêu Viêm tiên sinh hẳn là một vị Luyện Dược Sư a?" Hàn Tuyết có chút vội vàng nói: "Hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, đối với một vị cao giai Luyện Dược Sư, mặc dù là Hồng gia, cũng sẽ không dám dễ dàng đắc tội, cho nên, nếu ngươi đồng ý hỗ trợ, Hàn gia tất nhiên có thể thoải mái hơn rất nhiều"

Tiêu Viêm hơi hơi giương mắt, nhìn gương mặt khẩn cầu cùng vội vàng của Hàn Tuyết, không khỏi cười khổ một tiếng, phiền toái này, thật đúng là khiến hắn phải đ/au đầu a.

"Tiêu Viêm tiên sinh, chỉ cần ngài đồng ý trợ giúp Hàn gia vượt qua phiền toái lần này, Hàn gia tất nhiên sẽ trả th/ù lao hậu hĩnh cho ngươi, nếu, nếu ngươi vẫn cảm thấy không được, ta đây cam nguyện trở thành thị thiếp của ngươi, khẩn cầu ngươi ra tay một lần!" Hàn Tuyết mặt cười đột nhiên nảy lên một chút hồng nhuận, cắn răng, nói.

"Khụ...!" Những lời này của nàng thiếu chút nữa làm cho Tiêu Viêm phun cả nước trà ra ngoài, vội vàng đứng dậy, khoác tay nói: "Đừng… đừng, ta một mình một người đã thành thói quen, quả thực không thích có người đi theo bên cạnh, việc này ta sẽ xem xét, trước hết cứ như vậy đi, cáo từ"

Nói xong, Tiêu Viêm vội vàng xoay người rồi nhanh chóng mở cửa xe đi ra ngoài, hắn thế nhưng lại không nghĩ được Hàn Tuyết bề ngoại lạnh lùng như vậy, cư nhiên lại bàn đến chuyện lớn mật như vậy tại đây, thậm chí lớn mật đến mức hắn cũng chịu không nổi.

Nhìn Tiêu Viêm chật vật chạy ra khỏi toa xe xe, Hàn Tuyết cũng là ngẩn ra, một lát sau, có chút mỉm cười, từ lần đầu tiên gặp mặt đến nay, nàng chưa từng thấy qua thanh niên thâm bất khả trắc này để lộ ra bộ dáng như vậy, không nghĩ tới chỉ vì một câu nói của nàng, lại là khiến hắn có phản ứng như vậy, quả nhiên là thú vị.

"Người này cũng không tệ lắm. Bất quá có thể nhìn ra hắn là loại người không thích phiền toái, ai, hơn nữa Hồng gia thế lớn, lôi kéo hắn vào việc này, có lẽ với hắn mà nói cũng là một loại phiền toái, ta quả thực đã có chút lỗ mãng a..." Sau khi cười nhẹ một tiếng, Hàn Tuyết cũng dần dần bình tĩnh lại, khẽ thở dài một tiếng, trầm lặng nói.

Sau khi Tiêu Viêm hiển lộ ra thực lực, cũng đúng như hắn sở liệu, mọi người trong đội xe đối với hắn trong lúc mơ hồ cũng là có nhiều hơn một phần kính sợ, cùng cái loại đùa giỡn không kiêng sợ như mấy ngày hôm trước thật là quá khác biệt, tuy nói Tiêu Viêm đã sớm dự liệu được như vậy, nhưng vẫn như trước nhịn không được cười khổ một cái, lấy thực lực của hắn, tại trong mắt đám người Hàn Trùng này, thật sự là cao quá mức khó có thể với tới.

Loại biến hóa này làm cho Tiêu Viêm có chút mất tự nhiên, bất quá cũng may là lộ trình còn lại cũng không dài, vào thời điểm chạng vạng, một tòa thành thị hình dáng to lớn liền như ẩn như hiện hiện ra trong tầm mắt đám người Tiêu Viêm.

Nhìn thấy thành thị đã gần ngay trong tầm mắt, đám người Hàn Trùng cũng như trút được gánh nặng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Tiêu Viêm cũng liền hiểu được, tòa thành thị này hẳn là Thiên Bắc Thành.

Ánh mắt tùy ý quét qua một vòng, Tiêu Viêm lui về phía sau hai bước, vừa vặn đứng ở ngay bên cạnh Hàn Trùng. Khi thấy hắn lại gần, Hàn Trùng vội vàng muôn ôm quyền, liền cảm giác bị một luồng nhu kình giữ lại, chợt một đạo thanh âm không thể ngăn cản truyền vào trong tai: "Hàn đại ca, đừng có khách khí như vậy, mạng của ta cũng là do ngươi c/ứu, đừng gọi ta là tiên sinh, cứ xưng hô như lúc trước đi"

"Tiêu Viêm tiên... Huynh đệ đừng khách khí, lấy thực lực của ngươi, dù cho không cần chúng ta c/ứu giúp, chỉ sợ cũng có thể an nhiên vô sự" Hàn Trùng chần chờ một chút, cười nói, bất quá trong lời nói vẫn còn khó có thể che dấu nét kính sợ.

Tiêu Viêm không biết làm sao, khe bấm tay một cái, một viên đan dược không để lại dấu vết dừng ở trong tay Hàn Trùng, thấp giọng hướng dẫn, "Đem đan dược cất kỹ, nó có thể giúp ngươi tăng lên một ít x/á/c xuất thành công đột phá tới Đấu Vương"

Nghe vậy, thân thể Hàn Trùng mạnh mẽ run lên, trong mắt hiện lên một chút kích động, hắn dừng lại tại Đấu Linh đỉnh phong đã nhiều năm, nhưng vẫn chậm chạp chưa có dấu hiệu đột phá, hắn biết một ít cao giai đan dược có công hiệu giúp người ta đột phá, nhưng giá cả cái loại đan dược này đều là vô cùng cao giá, lấy tài lực của hắn, làm sao có thể m/ua được chứ. "Tiêu... Tiêu Viêm huynh đệ, phần lễ này, quá nặng a.." Bởi vì kích động, ánh mắt Hàn Trùng có chút đỏ lên, nói.

"Có nặng bằng mạng của ta không?" Tiêu Viêm cười, giễu cợt nói.

"Tiêu Viêm huynh đệ, ngươi... ngươi là đang muốn rời đi phải không?" Đem đan dược cẩn thận cất kỹ, Hàn Trùng đột nhiên nói. Tiêu Viêm trầm mặc xuống, có chút không biết phải trả lời như thế nào

"Ha hả, Tiêu Viêm huynh đệ, có gì mà khó nói, ngươi cùng Hàn gia cũng không có giao tình gì, nhưng trên đoạn đường này lại đã c/ứu chúng ta hai lần, cho dù là muốn trả nhân tình cũng đã sớm đủ rồi, Hồng gia thế lớn, nếu như ngươi liên lụy vào..., thực sự là không tốt lắm..." Thấy thế, Hàn Trùng lại cười cười, nói.

Tiêu Viêm liền im lặng.

Trong lúc Tiêu Viêm cùng Hàn Trùng đang nói chuyện, từ phía cửa thành xa xa, đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa, chợt hướng về phương hướng của bọn hắn mà chạy đến.

Nhìn thấy động tĩnh này, đám người Hàn Trùng sớm đã như chim sợ cành cong liền vội vàng nắm ch/ặt vũ khí trong tay, nhưng một lát sau, lại đột nhiên có người mắt tinh, kinh hỉ nói: "Là người của chúng ta"

Tiếng vó ngựa tại xa đội phía trước nhanh chóng dừng lại, chợt một đạo thân ảnh từ trên lung ngựa nhảy xuống, người này bất quá mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, một thân trang phục nhìn qua thật có tinh thần hưng phấn, khuôn mặt cũng có vài phần anh tuấn, thân mình cao lớn quả là có chút khí vũ hiên ngang, bất quá sau khi đám người Hàn Trúng nhìn thấy hắn đều hơi cau mày lại.

Khi tiếng vó ngựa vang lên thì Hàn Tuyết cũng là từ trong toa xe đi ra, mỹ mâu trước tiên dừng tại trên người Tiêu Viêm, người này lại giống như chưa tỉnh, chỉ lo cùng Hàn Trùng nói chuyện phiếm, thấy thế, nàng cũng chỉ có thể không cam lòng cắn cắn răng, nghiêng đầu nhìn về phía nam tử vừa mới đến kia, chân mày cau lại. "Tuyết muội, ngươi không sao chứ?" Khi tên nam tử này nhìn thấy Hàn Tuyết thì trong mắt nhất thời xuất hiện nét kinh hỉ, bước nhanh đi lên, có chút thân thiết nói.

"Ta không sao" Hàn Tuyết tùy ý trả lời một câu, khóe mắt đột nhiên liếc về Tiêu Viêm đang chậm rãi lui về phía sau, lập tức vội vàng xoay người, lớn tiếng nói: "Đứng lại! "

Nhìn thấy Hàn Tuyết nhìn sang, Tiêu Viêm đành phải dừng thân, quay về phía Hàn Trùng bất đắc dĩ giang tay.

Mỹ mâu Hàn Tuyết nhìn chằm chằm về phía Tiêu Viêm, một lát sau, như nghĩ tới điều gì, ánh mắt liền hơi có chút ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Là ta tùy hứng rồi, Tiêu Viêm tiên sinh nếu là muốn đi..., liền xin mời, đoạn đường này, đa tạ đã chiếu cố, hi vọng ngày sau hữu duyên có thể tái kiến. "

Bị nàng nói như thế, Tiêu Viêm nhất thời cười khổ một tiếng, những lời này cũng đã nói ra, nếu là lại tiếp tục xoay người rời đi..., chỉ sợ sẽ bị mọi người kh/inh bỉ a.

"Ai, ta sẽ lưu lại nhìn xem, bất quá đừng có kỳ vọng quá nhiều vào ta..." Tiêu Viêm nhìn mà thở dài một tiếng, nói.

"Thật sự sao?"

Nghe vậy, con mắt Hàn Tuyết đang chứa nét ảm đạm khiến người khác tan nát cõi lòng, nhất thời b/ắn ra một luồng vui sướng trông thật động lòng người, kinh hỉ nói.

Nhìn thấy nàng bởi vì vui sướng mà gương mặt liền có chút quyến rũ, Tiêu Viêm chỉ đành phải gật gật đầu, nhưng trong lòng thì tiếp tục cười khổ một tiếng, thứ nhân tình này - nặng như núi a...

"Tuyết muội, vị kia là ai vậy? Tựa hồ rất lạ mặt a? Cũng là hộ vệ của Hàn gia chúng ta sao?" Vị tuấn lãng nam tử ở một bên nhìn thấy Hàn Tuyết suốt ngày mang nét lạnh lùng, cư nhiên lại vì thanh niên nhìn qua có vẻ bình thường trước mặt này mà biểu lộ ra sắc thái nữ nhi như thế, trong lòng hắn tự nhiên là dâng lên một chút gh/en tị, lập tức làm như tùy ý cười hỏi, nhưng ẩn ý bên trong lộ ra đối với loại than phận nô tài này hết sức kh/inh thường. [Ng/uồn: http://truyenfull.vn](https://truyenfull.vn)

"Hàn Lâm, đối với khách của ta mong ngươi tôn trọng một chút, hắn không phải là hộ vệ của ta, hắn là cung phụng của Hàn gia được ra mời đến, lần sau, nếu lại tiếp tục nói lung tung, đừng trách ta trở mặt!" Hàn Tuyết đột nhiên xoay người, khuôn mặt cười lúc trước liền hóa thành khuôn mặt lạnh lùng, lạnh giọng trách m/ắng.

Bị Hàn Tuyết khiển trách như thế, sắc mặt Hàn Lâm cũng liền lúc trắng lúc xanh, chợt cũng là có một chút nhịn không được cười lạnh nói, "Cung phụng? Tuyết muội ngươi sợ là sai lầm rồi a? Dựa theo quy củ trong tộc, điều kiện thứ nhất để trở thành Hàn gia cung phụng là cần phải có thực lực Đấu Hoàng, mặc dù ngươi là gia chủ chi nữ, nhưng cũng không thể coi thường tộc quy như vậy a?"

Nghe vậy, gương mặt Hàn Tuyết nguyên bản vốn có chút lạnh lùng, lại là đột nhiên lộ ra một nét tươi cười động lòng người, ngọc thủ vung lên, nhất thời có hộ vệ đem hai người từ trên xe áp tải xuống, để tại trước mặt Hàn Lâm. "Hắn có thể đem hai vị Hồng gia trưởng lão Hồng Mộc, Hồng Liệt bắt giữ, ngươi nói, hắn có đủ tư cách không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tin Vào Tình Yêu

Chương 23
Năm thứ ba ở bên cạnh Phó Trạch Xuyên, tôi mang thai. Tôi vui đến mức siết chặt tờ giấy siêu âm, định mang đến cho Phó Trạch Xuyên xem rồi hỏi khi nào anh cưới tôi. Nhưng ngay lúc ấy, trước mắt tôi chợt lướt qua từng dòng chữ lạnh lẽo như đạn bắn: [Haha, cái tên Omega pháo hôi này không lẽ nghĩ rằng mình có thai, thì công chính sẽ cưới cậu ta sao?] [Phó tổng ngày trước chọn cậu ta từ đầu chỉ để chọc tức thụ chính của chúng ta — người thừa kế chân chính ấy! Ở bên nhau lâu như vậy mà cậu ta vẫn chưa nhìn ra à, được nuông chiều từ bé, lớn lên quả nhiên đầu óc không được minh mẫn cho lắm...] [Ai mà thèm cưới một công cụ chỉ dùng để chọc tức vợ mình chứ? Nếu để công chính biết cậu ta có thai, bảo đảm cậu ta sẽ bị đánh cho sảy thai, rồi còn bị những Alpha khác chơi đến chết nữa cơ...]
325
7 Ác Lân Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tôi chính là ác thần

Chương 362
Đây là năm thứ ba ngươi xuyên việt đến dị thế giới. Ban đầu, khi ngôn ngữ và văn tự còn chưa thông thạo, qua nhiều nỗ lực, ngươi đã vượt qua kỳ thi thẩm phán tòa và trở thành một nhân viên công chức có lương hưu ổn định. Nhân loại trong thế giới này sống co cụm dưới lòng đất trong các thành phố, bị đe dọa bởi sự chật chội, thiếu dinh dưỡng, nạn đói, cùng với những giáo đồ Tà Thần và ma vật trong bóng tối. Thẩm phán tòa là tuyến đầu chống lại giáo đồ Tà Thần. Gia nhập thẩm phán tòa rất nguy hiểm và khổ cực, trong đó chỉ có danh dự bảo vệ nhân loại có thể an ủi, nhưng ngươi không đến vì vinh quang, ngươi cần tiền lương cao. May mắn thay, dù mục đích không tốt, ngươi làm việc rất tốt, mọi người đều gọi ngươi là ngôi sao tương lai của thẩm phán tòa, ngay cả cấp trên trực tiếp của ngươi cũng rất thưởng thức ngươi. Ngươi cũng kính nể năng lực và cách làm người của cấp trên, ngươi cảm thấy ngoài công việc, hai người là bạn thân. Hôm nay, hắn lại mời ngươi, kẻ nghèo khó, cùng ăn cơm, và lần đầu tiên ngươi không thể nuốt trôi. Bởi vì trong khi bôn tẩu trên con đường thăng chức tăng lương, ngươi vừa phát hiện một sự thật làm người tuyệt vọng. —— Cái gì! Tà Thần chính là ta?!! —————— Cấp trên tốt bụng mời ăn (Tuyến đầu chống Tà Thần) × Thuộc hạ nghèo khó (Bản thân là Tà Thần mới sinh) Trong nhiều điểm neo của tôi, ngươi cũng là viên lấp lánh nhất. Thông báo: Truyện này sẽ được đăng vào khoảng ngày 21 tháng 8, lúc đó sẽ có ba chương, mong mọi người ủng hộ nhiều hơn. —————— Mời xem dự án của tôi: 《 Kiều sinh quán dưỡng hoàng đế bệ hạ 》 Mười tuổi, Noah là một đứa trẻ mồ côi. Hắn chưa bao giờ thấy cha mẹ, từ khi có ký ức đã sống trên Phế Tinh, không biết no bụng là gì, một năm tắm một lần, không kéo tóc quá mức, bẩn thỉu và gầy gò, giống như một miếng giẻ lau béo. Nhưng một ngày, một hạm đội khổng lồ đến Phế Tinh. Một người đàn ông anh tuấn phi phàm từ chiến hạm bước xuống, đi đến nơi Noah ẩn náu trong đống rác. Hắn ôm lấy Noah bẩn thỉu từ đống rác, dẫn hắn rời khỏi Phế Tinh. Hắn giúp Noah tắm rửa, cắt tóc, và lấy ra nhiều thức ăn và nước sạch, để Noah tự do sử dụng. Vào ngày thứ ba bị đưa lên chiến hạm, Noah lần đầu tiên mở miệng nói chuyện. “Ngươi là ai?” “Thần là thủ tướng của ngài, bệ hạ.” Người đàn ông trả lời. “Bệ hạ... là ai?” “Chủ nhân của đế quốc Altaïr, kẻ thống trị hệ nguyệt quế, huyết mạch cuối cùng của Holl ma già.” Người đàn ông nói, hắn quỳ xuống trước Noah, ánh mắt tối tăm khiến Noah khó hiểu, “Cũng chính là ngài, bệ hạ.” Nội dung nhãn hiệu: Ma huyễn, Xuyên qua thời không, Chính kịch, Đất chết, Thiên tuyển chi tử, Cứu rỗi Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Rừng ┃ Vai phụ: Tro thúy · Nhiều không ngươi ┃ Cái khác: Tà Thần lập nghiệp, chuyển chính thức lên bờ Một câu giới thiệu ngắn: Gây dựng sự nghiệp Tà Thần lên bờ lịch sử Lập ý: Nhân loại nhìn ra xa tinh không, không cần ý nghĩa
Tương Lai
Kinh dị
4
Tin Vào Tình Yêu Chương 23