Tôi thong thả giải quyết bữa sáng, thêm một tiếng nữa trôi qua.
Đây có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt đồng nghiệp, tôi quyết định "lấy lại phong độ" của bản thân, không thể nào tiếp tục hình tượng luộm thuộm được.
Sau khi "lên đồ" thật lộng lẫy, tôi mới thong thả ngân nga khúc ca, vui vẻ đi đến công ty.
Không còn phải làm việc, người nhẹ bẫng.
Tôi cười tươi chào hỏi từng đồng nghiệp một.
"Tiểu Tống, hôm nay em xinh thật đấy."
"Người có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái. Tôi thấy chắc là sắp có tin vui rồi đây."
Một điều bớt đi còn hơn một điều thêm vào, thế nên tôi chưa bao giờ nói với đồng nghiệp về chuyện mình viết tiểu thuyết.
Hình như họ hiểu lầm gì đó, nhưng không quan trọng.
Những lời khen ngợi thì chẳng bao giờ sai cả.
Tôi: Gật đầu cười, "Ừ."
Cảm giác đó, giống như đã tốt nghiệp mà quay trở lại trường cũ vậy.
Không còn áp lực học hành, nhưng lại được nhìn thấy các "đàn em" đang đ/au đầu, "mặt mày tối sầm" vì bài vở.
Một chữ thôi "SƯỚNG!"
Nhưng có gì đó không đúng. Trên mặt ai cũng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Không biết đi làm mà phát đi/ên thì có được xem là t/ai n/ạn lao động không nữa.
Trong lòng, tôi thầm thương cảm cho họ một giây.
Với những bước chân vui vẻ, tôi đi đến bàn làm việc.
Vì bị vách ngăn che khuất, nên nhìn từ xa trông không khác gì mọi ngày.
Cho đến khi đến gần, tôi mới phát hiện chiếc ghế bình thường đã biến mất.
Thay vào đó là một tấm vải nhung đỏ lớn.
Che phủ một vật thể lạ, bề mặt lồi lõm không đều.
"Làm ra vẻ bí ẩn quá đấy." Tôi không nói nên lời, lật tấm vải lên...
Là một đống hoa hồng, ở giữa có một tấm thiệp to, trên đó viết nổi bật con số "999".
Tôi nhảy bật ra xa năm mét.
Một là vì không ưa cái mùi hắc hắc, bản thân tôi không thích mùi hương hoa hồng.
Hai là, tôi bị dị ứng phấn hoa.
Mặc dù hoa hồng không có phấn hoa, về mặt lý thuyết sẽ không gây dị ứng.
Nhưng không thể nào chỉ nói đến chất lượng mà không nói đến số lượng.
Nếu quá nhiều hoa hồng, mùi hương quá nồng cũng có thể gây dị ứng.
Vào những ngày lễ, đồng nghiệp đôi khi cũng cắm hoa.
Tôi không muốn làm mất hứng của họ, những ngày đó tôi luôn đeo khẩu trang.
Dần dần, họ cũng biết tôi bị dị ứng phấn hoa, khu vực văn phòng cũng không còn xuất hiện hoa nữa.
Tôi bịt ch/ặt mũi, cố gắng kiềm chế cơn "tăng xông".
Cái này tuyệt đối là t/ai n/ạn lao động!
Tôi mất kiểm soát: "Ai, rốt cuộc là ai..."
Muốn hại ch*t tôi!
"Khụ khụ... Hoa này, đẹp không?"
Giọng nói của Cố Triệt đột nhiên vang lên phía sau, giọng điệu nhàn nhạt nhưng ẩn chứa một chút mong chờ.