Khiêu Khích Phát Sốt

Chương 16

29/09/2025 15:34

Sáng hôm sau, tôi chuồn mất.

Nghĩ lại lần trước hắn uống rư/ợu, tôi đúng là ng/u ngục mới tưởng hắn say.

Mẹ kiếp, con đường dài nhất đời là lối đi quanh co của Tống Lâm Trạch.

Nghĩ đến khuôn mặt ngốc nghếch của mình hôm qua, tôi chỉ muốn đ/âm đầu vào tường ch*t quách đi cho xong.

"Lương Thiệu, bộ vest hôm qua các con vẫn chưa thử đúng không? Mau ra thử cho bố xem nào."

"Phiền quá đi! Có gì đáng chụp ảnh đâu."

Dù không quan tâm đến việc chụp ảnh cưới của bố, nhưng tôi cũng không muốn bị lôi ra làm nền.

"Con trai này, thử đi. Sắp 18 tuổi rồi, phải lưu lại chút kỷ niệm chứ."

"Xí, con đâu phải con gái."

Tiếng ồn ào ngoài cửa khiến tôi trùm chăn ngủ tiếp, mệt thật sự.

"Nói thật, Lâm Trạch mặc bộ này đúng chất quý công tử." Bố tôi lải nhải, "Hai đứa đợi bọn bố xong rồi hãy ra sau nhé."

"À, lát nữa cô Hứa gọi Lương Thiệu dậy giúp nhé."

Sao không bảo Tống Lâm Trạch gọi tôi? À phải rồi, ổng tưởng bọn tôi không quen nhau.

Tôi mơ màng nghĩ.

"Lương Thiệu, dậy đi."

Tôi bị Tống Lâm Trạch lôi khỏi giường, rồi ngã vật xuống. Hắn chống một chân lên thành giường, nghịch sáng khiến tôi không nhìn rõ.

Chỉ thấy bộ vest này đúng là bảnh bao thật.

Hắn cúi xuống hôn tôi: "Lương Thiệu, à không... bạn trai ơi, dậy đi nào."

Bạn trai?

Từ ngữ xa lạ khiến tôi đờ người.

Sau đó, tôi chợt nhớ lại những ký ức không mấy dễ chịu đêm qua.

"Nói lại xem chúng ta là qu/an h/ệ gì? Không nói là không động đậy đâu..."

"Cút!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm