14.
Đã một tuần trôi qua, kể từ đêm hôm ấy.
Haizz... th/eo ta cũng phải vẻ của đang th/eo đu/ổi. Huống hồ chi tôi cũng rất diện cơ mà…dạo đây tôi cũng không còn lạnh lùng nhiều như nữa.
Nghĩ lại mới thấy, nhào vào lòng ta, sờ soạng mấy con mèo mặt cũng tự ph/á h/ủ/y hình của thân rồi.
Nhật ký trò chuyện của cả hai cũng chỉ vài câu quơ. loại như sau:
Tôi: rất thích mùa đông.”
Đại th.ô “Chưa tới mùa đông phải?”
Tôi: ‘Sao không hỏi sao?”
Đại th.ô “…”
Đại th.ô “Tại sao?”
Tôi: “Vì sẽ nhào vào ng/ực và làm thành một cái trong đó, tha hồ tận hưởng sự ấm từ anh.”
Tôi: “Haizzz…Giờ cũng hiểu được lý do sao FA lâu đến vậy?”
Đại th.ô “Tại chưa theo đuổi đó.”
Tôi định lại “do vẫn đang chờ anh” đột ngột xóa chúng đi. sao cũng con gái mà, tôi cũng bộ.
Tự nhiên cảm tụt mood đi.
Ting ting….
Đại th.ô “Xíu bận gì không? - tin nhắn c/ắt đ/ứt những dòng nghĩ trong tôi.”
Tôi: “Có.”
Đại th.ô gì?”
Tôi: nhớ về đó!”
Đại th.ô “Muốn ăn tôm đất không?”
Tôi: “Tất nhiên ăn rồi.”
Đại th.ô “Vậy qua bên nhà lấy nhé!”
Tôi: “Thật chứ?”
Tôi vui đến độ bấu ch/ặt vào sàn nhà. Ôi yêu thế cơ đấy!
Lẽ nào đây bữa ngon trong đời tôi sao?
Haha chỉ cần nghĩ đến cảnh đến nhà ấy, cả hai cùng ngồi ăn tôm đất dưới ánh nến lung linh ta nói nó tuyệt vời.
Đại lỗ Hôm qua mẹ nhưng nhiều quá, ăn không nên cho một ít.
Tôi: biết nấu không?
Đại lỗ Biết!
Tôi: Vậy bây giờ qua luôn nha giúp luôn.
Đại lỗ Không nói gì.
Quá tuyệt vời, sẽ gặp nhau. Đi đi đến nhà Trình Lập thôi.