05.

Cuối cùng Nhất vẫn rủ lòng từ bi, đưa nhà.

Người sạch khô ráo, giày bị ướt. Còn Nhất ướt nửa người.

Tôi anh, muốn để anh vào nhà ngồi xíu, Nhất từ chối.

Cứ tưởng rằng anh vội vã đi ngay, nhưng không.

“Giang Qu/ỳ, lúc hành túc đùa cợt với người khác, tập trung.”

Trần Nhất đứng trước nhà đành nói.

“Hôm nói, định thi 140 điểm Toán để sáng mắt ra.”

“Thật lòng rất tán dương sự của mọi người. nên chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình, người khác.”

Tôi hiểu ý của Nhất Dã.

Anh mong mình mà phấn đấu.

“Mình làm vậy.”

Tôi nhàng đáp.

Nhưng anh từng thấy lai của chúng đương nhiên hiểu tại sao như vậy.”

Nếu Nhất Dã, cũng biết mình cái gì.

“Nếu thay đổi độ tập túc lên__”

Trần Nhất cầm ô, chợt khựng lại.

Tôi vẫn anh tiếp vế sau.

“Điển Toán của Trình rất xuất sắc, nhưng khả năng đều môn của mạnh.”

Tôi rất bối rối: “Vậy ý Ai đều môn?”

Trần Nhất ô nhìn bằng đôi mắt sâu thẳm màn mưa.

Trái tim như đang bị anh khẽ khàng trêu ch/ọ/c.

“Ý là__”

“Giang Qu/ỳ, mới số một.”

“Cậu muốn xem một chút, để dạy Toán không?”

06.

Ngày hôm sau, m/ua một bịch bim bim tây Trình, với ấy, từ Toán với nữa.

Nhan Trình kinh ngạc, hỏi lí do.

Sau khi kể Nhất nói, đi/ê/n.

“Cái thằng Nhất giả cái gì? Sao năng tập của đủ mạnh? Số giải thưởng Olympic giành bằng Ông đây giải nhì đấy!”

Tôi lòng tốt nhắc nhở: “Số giải thưởng Olympic của Nhất bằng cậu, nhưng giải tỉnh, còn giành huy chương bạc kế hoạch tảng kìa.”

Nhan Trình hoàn toàn n/ổ: “Qua cầu ván chứ Giang Qu/ỳ.”

“Hai người xoay mòng mòng, cũng hiểu nổi đám con gái thích Nhất điểm nào…”

Nhan Trình từ tai này của trôi tai khác, đọng gì.

Đúng Nhất rất nữ chào đón, cấp ba vậy, cũng thế.

Trước khi anh gần gũi với bất kỳ ai, khi bên anh càng liêm khiết hơn.

Ngay tiệc trong tiệc xã của bè anh, cũng người trêu đùa Nhất Dã.

Nói anh một tên thẳng nam biết mùi t/ì/nh, cậy IQ cao thêm cái mặt đẹp trai mà l/ừa biết bao say đắm.

“Cả đời này, yêu Giang thôi.”

Lúc ấy, dưới bàn, Nhất nhàng nắm lấy tay tôi.

Nhưng mà, anh thích từ lúc nào, sao thích biết cả.

Tôi thở dài.

Trần Nhất với môn Toán đúng khó hiểu như nhau.

Tan cuối cùng cũng lúc Nhất hẹn nhau học.

Tôi đeo ba lô, đi lớp anh ấy.

Khi buông, mặt trời đẹp.

Trần Nhất đeo tai nghe, ngồi dựa vào ô sổ cạnh bàn sách.

Anh quay mặt bên, phòng tầm mắt ra gian bên ngoài, biết đang nghĩ ngợi nhận ra đến.

Sau khi Nhất qu/a đ/ờ/i năm, ngày này đều bị mảnh ký ức tr/a t/ấ/n trong tĩnh mịch.

Tôi đi bài hát mà Nhất đi nơi anh ăn đồ ăn anh ý bắt chước từng thói quen của anh.

Có một lần, cẩn thận bị ch/ả/y m/á/u mũi.

Tôi đi.

Chỉ nhìn bản thân trong gương, tưởng Nhất trong khắc cuối cùng của cuộc đời, nỗi niềm anh phải chịu biết bao đ/ớ/n.

Thế rồi men theo hồi ức, bắt chước dáng vẻ của anh, ngẩng đầu bóp mũi lại, khẽ ch/ử/i th/ề mấy câu, khi nước mắt ướt nhòe.

Tôi m/ạng biến mình một Nhất khác.

Nhưng vẫn cảm nhận đ/ớ/n, kh/ổ sở nào như khi anh sắp l/ì/a đ/ời.

Tôi ký ức, nín thở, nhìn Nhất mười tám tuổi trước mặt.

Rõ ràng bây giờ câu của chúng còn bắt đầu, nào biết rồi kết cục ra sao.

Tôi nhàng đặt ba lô trên tay nỡ quấy rầy anh, cũng rất luyến khoảnh khắc này.

Ánh cùng chàng thiếu niên của hình ảnh đẹp trên thế gian này.

Lại anh, Nhất Dã.

Thật tốt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Da Qúy Phi Chương 22
3 Ca Nhược Chương 9
5 Thần Hộ Mệnh Chương 35
7 Cố Chấp Chương 25
8 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
11 Khuyết Điểm Chương 28
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Ạch Ngư Cầu

Chương 9
Lần thứ bảy tỏ tình với thanh mai trúc mã, hắn đến muộn hồn hậu. Bên cạnh còn dắt theo một cô gái xinh đẹp nhưng nhút nhát. Hắn ôm eo cô ta, cười ngạo mạn: "Quên không nói với em, anh đã có bạn gái rồi." "Em như thế này sẽ khiến cô ấy ghen đấy." Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi, xấu hổ tột cùng. Đúng lúc này, tôi thấy từng dòng bình luận hiện ra: [Đến rồi đây, ông chú đen tối sắp nhân lúc nguy nan mà lấn tới rồi.] [Cặp đôi soái ca và thiếu nữ ngoan hiền dù đáng yêu nhưng tiểu thư kiêu ngạo và ông chú đen tối còn kịch tính hơn!] [Nữ phụ đừng quan tâm nam chính nữa, mau nhìn ông chú đằng sau kìa, tối nay ổng sắp trèo cửa sổ phòng em đó!] Tôi đưa mắt nhìn người đàn ông trầm mặc kia, bỗng dưng mở miệng: "Anh hiểu nhầm rồi, người em muốn tỏ tình... là chú của anh." Người đàn ông lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng, trong vẻ hoang mang lúng túng lấp lánh niềm vui sướng tột cùng.
Hiện đại
Tình cảm
Ngôn Tình
0