Văn Yến nghiến răng nghiến lợi m/ắng bà cô Hoàng, phân tranh giữa các môn phái kiểu này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ ngồi ngẩn người trên sàn.

Trong phòng thì không thể tìm được cái đầu kia, cảnh sát nh/ốt được tôi nhiều nhất cũng chỉ đến ngày mai, hoặc là tối nay, sau khi thẩm vấn xong vẫn phải thả ra thôi.

Tôi chán nản tột độ, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước.

Cứ nhìn hoài nhìn mãi chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, liếc mắt hình như nhìn thấy có thứ gì đó đang lúc nhúc trong hố xí xổm.

Bên ngoài trời đã tối đen từ lâu, trong phòng tạm giam ánh đèn mờ tối, tôi lại gần mấy bước, khom người nhìn kĩ hố xí.

Chỉ thấy trong hố có một con rắn màu đen bò ra.

Đầu hình tam giác, thân nhỏ bằng ngón tay cái, dài khoảng nửa mét, dịch chuyển thân mình chậm rãi bò ra khỏi hố.

Từng con nối tiếp nhau, chẳng bao lâu đã lấp kín phần đáy hố xí.

Tôi sởn gai ốc, lùi lại sau một bước.

Tôi dán sát vào bức tường phía sau, hít sâu một hơi, đang định kêu người thì lại phát hiện những con rắn đã biến mất trong chớp mắt.

Tất cả những gì xảy ra vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.

Lẽ nào là do ở đây quá tối nên tôi hoa mắt?

Tôi ngơ người đứng yên tại chỗ, một lát sau, Tôn Lượng lại đưa Văn Yến đi thẩm vấn, sau khi thẩm vấn xong, anh ta đi đến mở cửa cho tôi.

“Đi thôi, Kiều Mặc Vũ, Văn Yến đã khai hết rồi.”

“Khai gì cơ?”

Tôn Lượng mở cửa, c/òng tay tôi với Văn Yến lại.

Văn Yến tỏ ra áy náy:

“Tôi nói tôi biết đầu ở đâu, bảo cảnh sát Tôn đưa chúng ta đến nhận hiện trường.”

“Cậu đi nhận hiện trường thì đưa tôi theo làm gì?”

Văn Yến cúi đầu:

“Cô là đồng bọn của tôi, Kiều Mặc Vũ, một mình tôi đi sợ lắm đó.”

Mẹ kiếp, coi như tôi đã hiểu tên này có chủ ý gì rồi.

Một mình cậu ta đi sẽ rất khó xóa sạch hiềm nghi nên muốn tôi giúp cậu ta tìm cái đầu về. Từ lúc cậu ta rời khỏi khách sạn cho đến khi cảnh sát xuất hiện, không quá một tiếng đồng hồ, nếu như đầu sư phụ cậu ta ở chỗ có quãng đường đi mất hơn một tiếng đồng hồ thì cậu ta sẽ có thể thoát tội.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm