Bảy Năm Chờ Đợi

Chương 4.1

07/08/2024 11:53

4.

Khi khỏi cửa nhận cuộc gọi Thần: “Em ở đâu?”

Chính cẩu nam nhân này, khiến đủ mọi này, vừa nghe đã tức sôi chẳng ý đến anh.

“Chiều nay ty.” lạnh tám độ: “Không xin phép cũng chấm công.”

Tôi chợt nhớ cẩu nam nhân này ông tôi: “… ngoài vật dụng bị hôn lễ.”

Chiếc màu rư/ợu nhanh chóng trong dòng cộ đông đúc trên đường.

Tôi ngồi ở phụ nhìn sườn nghiêm túc anh.

Vẻ vẫn bình thường.

Lý Mộc Nhi đến trước vẽ rắn thêm chân tôi.

Ánh liếc nhìn sang: “Em gì thế?”

“Trang sức.”

Anh hơi kinh “Trang sức gì?”

“Một cương Hermes, triệu sáu trăm tám mươi tệ.”

“Mười triệu…” gi/ật mình.

Nhưng tổng tài đạo dù cũng vẫn tổng tài đạo, khác chứ bạc tựa vào cửa kính tô, cố gắng kìm lại lời sắp ra: “… thích m/ua…”

Tôi lặng lẽ bấu vào vạt áo khoác mình.

Thế người giống thế chúng tôi.

“Tối nay gì?”

“Không ăn.”

Ăn gì mà gi/ận đến no rồi, đồ cẩu nam nhân.

“Một chiều hơn triệu mà vẫn còn chau à.” Anh đùa.

Lại phải đâu.

Cẩu bà xã còn quỳ xuống xỏ giày cô ta kìa!

Trong đôi tràn đầy sát khí ẩn ngàn lời m/ắng nhiếc.

ngồi thẳng lại bắt đầu lái xe: “… Tối ngày tiệc thương gia, danh sách gửi rồi, lát nữa xem thử còn ai giúp đỡ gì đến nhà đếm quà.”

Tôi dựa phịch vào lưng ghế.

Đại tiểu thư vòng cổ.

Tôi tăng ca.

Thế này đúng bằng mà.

Tôi ngã phụ trên xuống pha nhà anh.

Nhìn nấu món hầm cà chua trong bếp.

Tôi hết bát.

Ứng phó t/ai n/ạn lao động mà.

Ăn no cũng lấy lại sức, sau đó xuống đồ ở tầng hầm kiểm đếm quà.

Tôi bảy rồi, cũng rất nhiều trong kinh doanh thể dựa vào quy tắc xã giao hời hợt mà thành được.

Bình phát nhân tình.

Nhân tình qua lại.

Người khác tặng quà phải kiểm tra xem nào thể nhận nào thể nhận, nếu thể nhận phải sắp xếp giá cả.

Sau đó khi tặng quà phải xem đối ai, mình họ làm gì mới tặng món quà tương ứng được.

Tôi dép đứng lục trong ngăn tủ, đứng tựa cửa nhìn tôi.

Bỗng nhiên chai hình tròn vào tôi.

“Ai tặng thứ này?”

Tôi tìm chiếc băng đô màu đen trong phòng đồ người đàn ông này, thật sự đứng vững.

“Tôi quên mất.” nắm ch/ặt tay khan tiếng: “Em đi, gần đây sắc đen Bao Công vậy.”

Cái thứ này chẳng câu nào dễ nghe cả.

Chỉ ba “Em đi” còn miễn cưỡng nghe lọt tai.

“Sao mọi người cứ tặng son phấn thế, hiểu nổi.” Mỗi tìm vài hộp phấn nước, son môi, tẩy trang, hồng, dùng nên dùng.

mặt, mũi u ám, nghiến răng nghiến lợi: “Em! Nghĩ! Cái! Gì?”

Tôi suy nghĩ: “Đừng họ nhìn trang thành nữ nhé?”

cứng người.

Sau đó lạnh: “Diêp thật sự rất đến một ngày nào đó nhịn ch*t em.”

Tùy thôi.

Ch*t ch*t thôi.

Tôi sống cũng chẳng vui gì.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm