Sáng hôm sau, mẹ tôi nhẹ nhàng dặn dò Thi Nhã đừng đi quá xa, rồi quay đầu bước ra cửa.
Tôi biết mẹ tôi đi thương lượng giá cả rồi.
Đợi chắc mẹ tôi đi xa hẳn, tôi nhìn Thi Nhã vô cùng nghiêm túc nói:
"Tôi khuyên cô lần cuối, cô hãy đi qua nghĩa địa hoang sau núi thì có thể thoát khỏi làng."
Thi Nhã nhếch miệng cười:
"Mục đích của tôi đến đây chưa đạt được, tôi sẽ không đi đâu."
Tôi nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Lòng tốt khó khuyên được kẻ muốn ch*t, tôi đã làm hết khả năng rồi.
Gần tối, mẹ tôi mới lững thững trở về.
Phía sau mẹ tôi là một đám đàn ông.
Bọn đàn ông ai nấy đều háo hức, nhìn Thi Nhã mà nước dãi chảy dài.
Thi Nhã chưa kịp nói gì đã bị đẩy vào trong nhà.
Tiếng động bên trong quá thảm thiết, tôi bịt tai không muốn nghe thêm.
Mẹ tôi thấy phản ứng của tôi, đ/á một cước khiến tôi ngã dúi xuống đất:
"Ồ, mày còn ở đây xót thương à?"
"Cũng không đi tiểu mà soi gương xem, mày có xứng không?"
"Mày nghĩ con gái thành phố người ta sẽ để mắt đến mày sao?"
Tôi cắn môi, không dám nói năng gì.
Mẹ tôi lại giẫm chân lên mặt tôi, bắt tôi đi nấu cơm.
Tôi bò dậy, bước đi khập khiễng.
Bọn họ hành hạ đến nửa đêm mới rời khỏi nhà tôi.
Lúc họ đi, mẹ tôi đã ngủ từ lâu.
Tôi để phần cơm cho Thi Nhã, khi bưng đến, mặt Thi Nhã chẳng chút đ/au buồn.
Chỉ nhìn tôi cười, một nụ cười rợn người.
Cười quá gh/ê r/ợn, tay tôi r/un r/ẩy, suýt làm rơi bát xuống đất.