Tôi ngột bước tới kéo ông sau đóng ch/ặt cửa xe, bật rồi trừng mắt nhìn hành trước mặt.
Tôi nói rẳng đếch quan tâm liệu có phải m/a hay không, c/on m/ẹ nó mau mau trả vợ tôi!
Vừa nói bật ngồi.
Ngọn bùng ch/áy trong xe, hành k/inh thảm gã tài xế ngừng khóc trông khác nào thú, thì cứ tóm ch/ặt cửa định đi nhưng bị nắm tóc hung hãn nói hắn “Ông đây sợ m/a, người phải cả, qua thôi, dựa vào đâu ông đây phải sợ kia Ông đây sợ còn cười nhạo lũ đấy! Mau trả vợ tao, trả tao! Chính mang cô ấy đi, lũ khốn nạn mang cô ấy đi!”
Tôi ấn đầu hắn vào đang ch/áy, hắn vùng vẫy kịch liệt, hành k/inh lên, ngừng nung nấu ý định chạy khỏi xe, đáng tiếc cửa bị ngọn chặn có muốn được.
Nhìn bọn k/inh tìm cách chạy sảng khoái vô cùng.
Nếu đúng kẻ này hại vợ tôi, vậy thì đây sẽ khiến bọn vĩnh viễn thể siêu sinh!
Ngọn lan khắp xe, ngọn rực ch/áy làm đ/au đớn chịu nổi.
Đột nhiên có gì bỗng lóe trong đầu khiến ngột thanh tỉnh.
Không gian bắt đầu thay đổi, đang nằm nền măng cứng ngơ nhìn khắp xung quanh, màn đêm bao trùm khắp mọi nơi, bàn trông năm ngón.
Tôi lên, dường trong có thứ gì đó.
Đợi thoại rọi vào thì phát thứ một tấm ngả vàng, còn gian xung quanh nghĩa trang nơi x/á/c vợ được tìm thấy vào năm đó, đang nằm chính ngôi m/ộ khi xưa người tìm thấy th* th/ể của cô ấy.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức mình.
Trong có rất nhiều người cùng nhau, ràng người này hành gặp chiếc bus ban nãy.
Trong bức có một người phụ nữ trong góc nét mặt đẫn.
Đó vợ của tôi!
Sao cô ấy xuất trong bức xưa này kia chứ?