4.
Tôi ngã lưng nhìn trần nhà mà thả h/ồn theo những suy rối ren.
Trong đầu hiện lên chữ trên đi kèm lọ nước hoa:
[Xịt nước hoa lên, thích sẽ tăng 100% mong được hôn bạn.]
“Chẳng lẽ cái lọ nước hoa kỳ lạ đó thật sự nghiệm? Trên đời thật sự chuyện kỳ diệu vậy sao?”
“Không, chắc chắn đang bị h o n tưởng rồi.”
So việc cả ba đều thích tôi, vẫn thiên giả thuyết bị thần k i n h hơn.
Tôi mở xem trạng lọ nước hoa mà đăng lên mạng hội, biết ai nhận không.
Kết quả phần bình luận toàn những phủ nhận.
Vài thân cũng phải họ tặng.
Tôi rơi trạng hoang mang.
“Đinh đoong.” Đột nhiên một yêu kết hiện ra.
Tôi nhấn xem.
Thông điệp x/á/c nhận kết rõ ràng là: [Định hôn mà chịu à?]
Trực giác mách rằng Tang Hoài, gi/ật run tay, vội nhấn chấp nhận.
Anh ta tiếp tục gửi thêm vài tin nhắn.
“Chạy nhanh thật.”
“Không chịu sao?”
Thật tưởng từ một luôn lạnh lùng và nghiêm Tang Hoài.
Tôi r/ẩy trả lời:
“Là anh hôn tôi, lẽ phải anh nên chịu sao?”
Anh ta dường đang chờ câu của tôi.
“Tôi chịu nhiệm.”
“Vậy nên, thể hiểu em đồng ý làm gái không?”
Cái gì chứ?!
Tôi kinh ngạc đến suýt ném biết nhìn nhầm Tang Hoài phát đi/ên rồi?
Gặp vô đơn tin nhắn của Độ hiện lên ở đầu hình.
“Chạy gì thế, anh đâu em.”
“Em căn hộ rồi à?”
“Anh đến đón em, cùng đi nhé, chuyện em.”
Tin nhắn “Không đi” của còn chưa kịp gửi anh ta đã gửi thêm một dòng.
“Nếu từ chối thì anh sẽ hôn đến khi em khóc.”
“Anh tới rồi, ngoan ngoãn đợi anh nhé.”
Tôi đặt xuống, mắt đẫn.
Đầu tiên tình bất ngờ của D/ao, tiếp theo Tang Hoài chịu tôi, và cuối cùng Độ nói.
Tôi cảm giác rằng Độ liên quan đến kia.
Tại sao đột nhiên thành tâm điểm của mọi vậy?
Vậy, phải chọn thế nào đây?