[Lương An Mục luật sư chắc ăn cơm tổng nấu nhiều lần rồi nhỉ? Còn Bách trông thân lắm, rõ ràng cọ nhiệt.]
[Không chỉ nghe An nói, Bách tổng. tổng mới ngoài 20 đã nghiên c/ứu ra robot thông minh dòng T, nhiều việc nguy hiểm. Một như chắc Bách gh/en tị, nên PUA bảo tổng biết tự sóc bản thân. Bách thật kinh t/ởm!]
Tôi miếng, đúng rất ngon, hơn hẳn nấu nướng tôi. thấy chỉ nhìn tôi.
“Ngon lắm, Sinh, ăn?”
Mắt cong như vầng trăng: “A biết nấu biết dẹp, biết làm nhiều thứ rồi.”
Tôi ngờ xem cớ thật. nói gh/ét sóc giả, quá đáng yêu, thậm chí từng muốn sóc cả đời. làm được. chỉ muốn tôi.
“Ngữ giỏi nghiên c/ứu ra robot đỉnh gì biết làm.”
Cậu ấy cười “A có rất nhiều tiền, có sóc anh. đi nữa, không?”
[Làm đây, bị ngọt sâu
[Đừng gì thấy ngọt! Có vẻ tổng sự thích anh ta, Bách kẻ tổng, đổi người thích đi! có Mục Trạch, An bên cạnh rồi. Dù Bách đẹp trai, anh ta cậu, bỏ rơi đấy. táo mẹ đồng ý!]
Tôi thở dài: “Là lỗi tôi. gh/ét sóc cậu, đó chỉ
Lương An đột nhiên đứng dậy, kìm nén cơn gi/ận: “Bách bảo đó cớ? Rõ ràng người bắt đầu, chúng ban đâu cần sóc!”
Cậu ta nghẹn ngào: “Cậu dựa vào đâu chứ?”
Chỉ vì trò chơi cha đơn phương sóc Mục Trạch.
Vài ngày sau, nắm rõ hình trong phòng.
Bùi nhảy lớp, bảo bối giáo sư, phòng thí nghiệm ký túc xá nghịch máy tính, gần như giao tiếp, rất khiết. chỉ tỏ chút thiện ý, đã ngoan ngoãn đi theo, ăn chọn chung cộng tôi.
Mục Trạch như cần lên lớp, tối nào đi uống rư/ợu, ban ngày ngủ ch*t trên giường. Cơm nước hàng ngày đều do về.
Lương An hiếm khi ký cho ngày xách nhiều trở về, mày ủ rũ, trông thật đáng thương.
“Thiếu hạ chỗ tồi tàn này?”
Lương An lười “Tôi cãi đình.”
Tôi kéo ghế “Vì sao?”
Cậu chỉ vào mình: “Gương hoàn hảo này, có phải điểm tối đa không?”
Tôi lườm: “Có gì nói, đừng làm màu.”
“Gương này đáng lẽ phải lên màn ảnh lớn. Ước mơ từ nhỏ làm diễn viên, đình bắt học kinh sau này thừa kế ty.”
Tôi ngán ngẩm: “Ồ, số phận thật bi thảm, chỉ thừa kế sản tỷ phú.”