Chị gái cạnh nghe thấy vậy thức dậy trước, vội chạy đến bố mẹ chuyện đó là thật hay giả.
Khi mở mắt lờ đẩy cửa bước ra, chỉ thấy và mẹ khóc nức nở ôm ch/ặt lấy còn bố vẫn khấu đầu tạ ơn không trước pho tượng Quan rỉ lệ đỏ.
Tôi thở dài.
Tiếng cầu khẩn thành tâm của vang lên đêm trong căn nhà hẹp:
"Một lòng thành kính, ba nén hương thơm, tiếng niệm bái Quan Nương."
Chị gái khao khát trở thành Phúc hơn bất ai.
Chị gh/ét cuộc sống nghèo khổ tăm không lối này.
Trong hiểu biết của chị, việc trở thành Phúc là con đường duy nhất để khỏi cảnh cùng.
"Nếu ban làm Phúc Nương, có ba đấu gạo no bụng."
Tôi bước đến bên chị, định chúc mừng.
Nhưng ánh mắt lạnh lẽo tựa d/ao từ mắt phóng khiến lời cổ họng nuốt xuống.
Tôi ực một nước bọt, lặng lẽ lùi vào phòng.
Trong lòng hiểu rõ phòng bị tôi.
Xét cho cùng, sau khi Quan linh, người ban phúc rốt cuộc chưa chắc là chị.
Nhưng nào có ham muốn trở thành Phúc Nương.
Tôi chỉ mong gái mình toại nguyện mà thôi.