Toàn thân Tần Dịch cứng ngắc như khúc gỗ, không có phản ứng.

Không được đáp lại, tôi khó chịu cọ lo/ạn trong lòng anh.

Nước mắt không ngừng rơi xuống, nhỏ lên người Tần Dịch, khiến anh đang lúng túng cũng dần tỉnh táo lại.

“Ôn Nhĩ… em là đang…”

Giọng tôi nghẹn ngào, chỉ mong anh có thể làm tôi dễ chịu hơn một chút.

“Thiếu tướng… giúp em đi… em xin anh mà…”

Tần Dịch mím môi, đưa tay chạm nhẹ vào lớp vảy của tôi.

Kí/ch th/ích ấy khiến đầu óc tôi như bùng n/ổ, cảm giác dễ chịu lan tỏa toàn thân.

Đuôi tôi theo phản xạ quấn lấy người anh, anh lập tức giữ ch/ặt lấy đuôi tôi không cho tôi lộn xộn.

“Ôn Nhĩ, em đừng cử động bừa nữa.”

【Cái gì đó là thứ VIP của chúng ta không được xem hả?!】

【Rốt cuộc đang làm gì thế? “Đừng cử động nữa” là sao chứ?!】

Tôi không biết đã trôi qua bao lâu, ý thức mới dần quay trở lại.

Tôi mềm nhũn ngả vào lòng Tần Dịch.

Tỉnh táo lại rồi, tôi mới nhận ra chuyện vừa xảy ra.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, hoảng lo/ạn muốn thoát khỏi lòng anh, nhưng toàn thân mềm oặt, chẳng có sức lực, cuối cùng vẫn bị anh giữ lấy.

“Giờ cảm thấy thế nào rồi?”

Tôi chớp mắt liên tục, x/ấu hổ không nói nên lời.

Tần Dịch khẽ cười, đưa tay vuốt tai tôi.

“Nói anh nghe đi, Ôn Nhĩ. Bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Rất… rất thoải mái…”

【Aaaa, rốt cuộc là có làm hay không hả? Rất thoải mái là sao hả trời ơi!】

【Chắc là không có gì đâu, nếu có thì chẳng phải Thiếu tướng cũng quá... ấy à.】

【Một Tiểu Ngư xinh đẹp như thế này mà ôm trong lòng, Tần Dịch, tôi gh/ét anh vì quá kiềm chế đấy!】

Mấy dòng bình luận càng khiến mặt tôi đỏ gay.

Tần Dịch thấy tôi lúng túng, hỏi chuyện kỳ phát tình, tôi bèn kể hết cho anh nghe.

Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ hỏi:

“Kỳ phát tình… bắt buộc phải làm vậy sao?”

Tôi lắc đầu: “Không phải… Nó giống như bị bệ/nh thôi, qua chu kỳ là sẽ hết, không nhất định phải làm gì cả.”

Ánh mắt đen sẫm của Tần Dịch khóa ch/ặt lấy tôi, khiến tôi căng thẳng không thôi.

Tôi sợ anh hỏi vì sao tôi không tự chịu đựng được.

Cắn môi, tôi định mở miệng giải thích, thì nghe anh hỏi:

“Vậy… với ai cũng được à?”

“Hả?”

“Ý anh là, nếu không phải anh, người khác cũng được à?”

【Tần thiếu tướng ơi… suy nghĩ của anh rõ rành rành thế này mà còn phải hỏi!】

【Gh/en sẵn từ trong trứng nước luôn rồi đấy, tình địch còn chưa xuất hiện mà mặt đã hầm hầm.】

【Bên ngoài mặt lạnh như băng, trong lòng thì hoảng lo/ạn cực độ. Nếu Tiểu Ngư nói ‘được’, chắc anh n/ổ tung tại chỗ mất.】

Tôi thật sự không ngờ Tần Dịch lại quan tâm đến điều đó.

Nhưng câu trả lời là — không, người khác thì không được.

“Người khác không được.”

Khóe môi Tần Dịch không kìm được mà cong lên.

Anh cúi sát đến bên tai tôi, giọng trầm khàn như mê hoặc:

“Người khác không được… Vậy anh thì được chứ?”

【Aaaa, sướng rồi nhé thiếu tướng! Xin chúc mừng anh chính thức lên chức!】

【Niềm vui không nói thành lời luôn, đây là hạnh phúc cả đời người ta đấy!】

Hơi thở của Tần Dịch phả nhẹ bên tai, khiến cả người tôi r/un r/ẩy tê dại.

Tôi gi/ật mình nhảy ùm xuống nước, rúc mặt trốn đi không dám đối mặt với anh.

Tần Dịch bật cười, nhìn tôi ngập ngụa trong nước.

“Lần sau kỳ phát tình nhớ báo cho anh biết, đừng cố chịu một mình.”

Dù đã trốn xuống nước, tôi vẫn cảm thấy nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.

Tôi vội vàng bơi xa khỏi Tần Dịch, giả vờ không nghe thấy gì cả.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm