Phó Hoài Tự tranh thủ hôn tôi thêm mấy cái nữa, tôi bật cười véo má hắn.

"Hôm đó sau khi bôi th/uốc cho tớ, cậu không nghe rõ lời tớ nói là gì à?"

Việc này cứ ám ảnh tôi mãi, bởi tôi có linh cảm đó chính là điều tôi muốn nghe.

Phó Hoài Tự ngửa mặt lên, tay ôm eo tôi siết ch/ặt, người tôi theo đà nghiêng xuống. Khoảng cách đột nhiên thu hẹp lại.

Mọi thứ xung quanh như nhòe đi. Đôi mắt hắn đen huyền thăm thẳm, mang một sức hút khó cưỡng. Tôi không chớp mắt nhìn Phó Hoài Tự, trong không gian tĩnh lặng vang lên giọng nói của hắn: "Tớ nhớ cậu, nên đến gặp cậu."

Tôi hài lòng chạm môi vào đôi môi hắn.

Trong lúc tôi và Phó Hoài Tự biến mất, Hạc Ngôn và Sở Điềm đã nhanh chóng kết thân với nhóm Ngụy Xuyên. Đám bạn leo núi kiểu kéo nhau tụt hậu.

Phó Hoài Tự dắt tôi đi phía sau, lúc mọi người không để ý thì lén nắm tay tôi.

Lúc nghỉ ngơi, hắn dắt tôi quanh co tìm chỗ vắng rồi hôn say sưa. Vừa mới x/á/c định qu/an h/ệ, Phó Hoài Tự như muốn dành 25 tiếng/ngày để hôn tôi.

"Cưng ơi, tớ..."

Lời chưa dứt, tôi đẩy phắt hắn ra, đối mặt với nhóm người đột nhiên xuất hiện sau lưng.

"Tiểu Vũ, hai đứa đang làm gì thế?"

"Mẹ... Sao mẹ lại ở đây?" Giọng tôi run bần bật.

"À thì... Nhà mình đi cắm trại ở đây. Xin lỗi làm phiền rồi, hai đứa cứ tiếp tục đi nhé!"

Trời ơi Phó Hoài Tự ơi, sao hắn lại chọn đúng chỗ cắm trại có đủ họ hàng của tôi thế này?

Kết cục, Phó Hoài Tự bị bố tôi - người đàn ông lịch lãm - túm cổ áo lôi đi câu cá. Mỹ danh là "tâm sự đàn ông với nhau". Bỏ qua ánh mắt cầu c/ứu của hắn, tôi ngoảnh mặt làm ngơ.

Tự cầu tự chúc đi nhé!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm