Cầu Hoàng Tuyền

Chương 7

01/11/2025 11:41

Hai tiếng sau, ông Bảy được mời đến nhà Trưởng thôn.

Liễu Oanh Oanh nằm trên giường, đúng như lời bà nội miêu tả, mặt cô ấy xanh tím lại, trông như sắp ngạt thở đến nơi.

Ông Bảy lấy ra một chiếc chuông đồng, lắc vài cái phía trên đầu Liễu Oanh Oanh.

Tiếng chuông vang lên chói tai khó chịu vô cùng.

Lúc này, Liễu Oanh Oanh trên giường bỗng rên rỉ, trán cô ấy cũng vã nhiều mồ hôi.

Nhưng dù lắc chuông bao nhiêu lần, Liễu Oanh Oanh vẫn không thể mở mắt.

Ông Bảy thấy vậy, nói:

"Cây cầu... Dạo này không yên ổn rồi"

Trưởng thôn nghe vậy, liếc nhìn tôi một cái.

Ông gật đầu: "Cần chuẩn bị những gì, tôi sẽ lo liệu ngay."

Không lâu sau, trên bàn thờ đ/ốt ba nén hương.

Ông Bảy lạnh lùng nói: "Không biết điều!"

Nói xong, ông giải thích: "Đây là Đá Thái Sơn đã được khai quang,"

Tôi hơi nghi hoặc: "Ông Bảy, cây cầu này có yêu quái gì sao?"

Ông liếc nhìn tôi,

"Con nít đừng hỏi nhiều chuyện thì tốt hơn"

Trưởng thôn vừa bước lên một bước vừa nói, mắt ông Bảy bỗng sáng lên,

"Cháu lại đây."

Tôi không tin nổi vào tai mình, chỉ tay vào mặt mình.

"Cháu ạ?"

Ông gật đầu: "Ừ, đúng cháu, lại đây giúp ông đặt tảng Đá Thái Sơn này xuống dưới trụ gầm cầu gần nhất"

Tôi còn chưa kịp từ chối,

Bà nội đã che chắn phía trước tôi: "Còn mấy đàn ông to khỏe cơ mà, sao lại bắt cháu gái nhà tôi khiêng đ/á?"

"Đúng vậy"

Một số dân làng không rõ chuyện cũng xung phong tiến lên.

"Để tôi làm đi, tôi khỏe lắm"

Trưởng thôn lắc đầu.

"Nghiên Nghiên có muốn giúp Oanh Oanh không? Nếu tối đó cháu khuyên được Oanh Oanh, thì đã không xảy ra chuyện như thế này rồi"

Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy căng thẳng.

Trưởng thôn đã nói thế, tôi thật sự không có lý do để từ chối.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm