Lục Tri Cẩn đang định cầm chìa khóa xe lên đường thì cửa phòng bệ/nh vang lên hai tiếng gõ.
Bác sĩ bước vào.
Gần như đồng thời, tiếng ai đó gọi "Anh Giang" vang lên.
Một giọng to vang là của Tử Hạo.
Một giọng đúng mực là của Cố Lãng.
Thế là Lục Tri Cẩn nhờ Tử Hạo đi thay, còn mình ở lại.
Sau khi Tử Hạo và Cố Lãng rời đi, bác sĩ làm kiểm tra định kỳ cho tôi.
Kết quả không tốt không x/ấu, nhưng có thể xuất viện.
Tôi ngồi bên giường, nghe bác sĩ dặn dò Lục Tri Cẩn những lưu ý sau khi về nhà: cách chăm sóc, dùng th/uốc, những liệu trình cần làm, thời gian tái khám...
Anh hỏi rất nhiều, cứ hỏi mãi.
Nghe mà tôi buồn ngủ, bèn nằm xuống.
Bác sĩ đi rồi, tôi lim dim hỏi:
“Nhiều thế anh nhớ hết được à?”
Lục Tri Cẩn ngồi xuống cạnh:
"Anh đọc lại cho em nghe nhé?"
Tôi lập tức bịt tai:
"Đừng, em tin anh."
Lục Tri Cẩn khẽ cười, kéo tay tôi ngồi dậy.
"Bàn với em chuyện này."
"Gì?"
"Anh...............tối qua nhờ bạn liên hệ một bác sĩ tâm lý, ngày kia mình cùng đi gặp nhé?"
Tôi chớp mắt hai cái:
"Anh nghĩ em có vấn đề tâm lý?"
Lục Tri Cẩn nắm tay tôi, im lặng vài giây:
"Nếu là anh, trải qua nhiều biến cố trong năm năm, chắc không vững vàng như em."
"Em đã ôm đồm quá nhiều, anh lo lắm, em hiểu ý anh chứ?"
Tôi mỉm cười:
"Bác sĩ tâm lý là tối qua mới liên hệ à?"
Lục Tri Cẩn ngập ngừng:
"Một tuần trước."
Tôi gật đầu cười, nằm xuống.
"Lục Tri Cẩn."
"Ừ?"
"Em phải..................xin lỗi anh."
"Vì sao?"
Tôi chạm nhẹ đầu gối anh:
"Chuyện tối hôm đó, có lẽ em...phản ứng thái quá với hai chữ 'bệ/nh viện', nên......thái độ rất tệ."
"Ồ, không sao."
"Anh cũng phải xin lỗi em, vì sáng hôm đó không cho em tiễn."
"Ừ, anh xin lỗi."
Lục Tri Cẩn lại kéo tôi dậy, lần này ôm ch/ặt lấy tôi.
"Vậy em đồng ý cùng anh đi gặp bác sĩ tâm lý chứ?"
"Ờ......để anh không lo, nên..................em đồng ý."
Lục Tri Cẩn hôn lên mí mắt tôi.
Rồi di chuyển dần xuống môi.
Tôi nhíu mày:
"Sao anh suốt ngày đòi hôn thế?"
"Thích."
"Trước kia sao không thế?"
Anh trầm mặc:
“Hồi trước anh quá gồng.”
Tôi bật cười:
“Giờ thì không gồng nữa?”
“Ừ, phải bù cho năm năm kia.”
Thôi được.
Bù trừ khoảng mấy phút.
Đúng lúc đó Tử Hạo với Cố Lãng trở lại.
Đặt hộp đồ ăn xuống rồi định đi.
Tôi vội gọi lại:
“Không m/ua phần cho hai cậu à?”
“Bọn em ăn rồi, anh cứ ăn nhiều đi!”
Tôi gật đầu, vỗ vỗ Lục Tri Cẩn:
"Trả tiền đi."
"Trả rồi."
"Ồ."
Vừa há miệng đón viên hoành thánh được đưa tới, vừa vẫy tay tạm biệt Tử Hạo và Cố Lãng.
Nghe tiếng cửa đóng.
Tôi chợt nhớ chuyện.
"Cái thẻ kia..............."
“Đưa từ tối qua rồi, cũng gửi lì xì cho Cố Lãng luôn.”
Tôi giơ ngón cái:
"Giỏi lắm."
Bên ngoài cửa.