Tôi người thường khá cứng đầu.
Về bản, người cầu làm điều gì thì làm.
Nhưng hôm đó, hiểu vì sau nhìn chữ trong lòng lại sợ hãi.
Tôi đứng dậy ngay lập suýt nữa đến giày bị rơi mất.
"Thanh Di, sao lại chạy."
Thấy hoảng hốt, dáng vẻ như chó đuổi theo.
Trình Hiên rất kinh ngạc đứng dậy, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho tôi:
"Đừng ở đây. Có chuyện gì vậy?"
Tôi lấy thoại cho xem cuộc trò chuyện.
Sắc mặt Trình Hiên lập tức tối sầm.
“Nghĩa trang này chính chú bảy của chọn.”
"Mấy ngày người vất vả chú ấy, bận trong bận ngoài, lo liệu đống việc.”
"Loại người bệ/nh th/ần ki/nh tại sao còn đi nói chuyện cô ta?"
Trình Hiên nói tức gi/ận.
Anh ấy sinh viên khoa vô xem mấy loại chuyện lạ q/uỷ quái này.
Hơn nữa, mối qu/an h/ệ sắc ông của mình, tin ông sẽ biến thành cương thi mắt đỏ hoe vì tức gi/ận.
"Em xóa bức đi đừng nói những điều vô như thế nữa!"
"Trình Hiên, cô ấy..."
“Đừng nói nữa.”
Trình Hiên cau mày, dùng nắm lấy cổ tay tôi, xiết đến mức hơi đ/au.
Không nói lời, nhanh chóng kéo về phía trước.
Tôi ấy như thế bị dọa sợ rồi.
Chỉ thể im lặng theo về nhà tang lễ.
...
Thấy quay lại, mẹ chồng nhìn bằng ánh mắt hiểu.
Tôi x/ấu xuống chiếc dài cạnh, trong làm cảm rất tạp.
Bố mẹ chồng chưa bao thích tôi.
Mặc dù kết hôn cần sính lễ, phòng tân hôn nhà chi trả.
Nhưng mẹ chồng cho rằng những điều này lẽ đương nhiên, cảm trai mình hấp dẫn lớn.
Bà cho rằng biếng, sống tiêu tiền.
Chúng gh/ét tương nhau.
Nếu nói chuyện ở trên e rằng thể sẽ bị m/ắng té t/át.
Nhưng nói, ngộ nhỡ, ngộ sự thật thì sao?
Tôi thể chứng kiến cả xảy chuyện.
Nghĩ đến đây, nhanh chóng lấy thoại ra.
Bức bị Trình Hiên xóa, nhưng Thanh Vũ của bạn" cho loạt tin nhắn riêng.
"Ch*t ti/ệt! đ/á mà cô nhặt ngọc hàm, thứ mà trước kia người ch*t ngậm.”
"Miếng ngọc hàm của cô lập tức bị sát bao trùm rồi, vừa nhìn biết ngậm trong miệng của cương thi.”
"Phía dưới trang ngôi các người như này đang định ch/ôn qu/an t/ài lên trên đầu người khác!"
Tôi r/un r/ẩy trả lời tin nhắn của cô ta:
"Viên đ/á vẫn còn nằm trong túi của tôi…”
“Tôi, chồng tin tôi”.