Sáng sớm hôm sau, tôi nhớ ánh mắt của Nhiên lúc đêm khuya, trong đó thoáng chút áy náy.
Quay người đã Nhiên ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị làm. Thấy tôi tỉnh giấc, mỉm cười:
"Lần đầu em ngủ nướng, lạ gọi. Em ngủ thêm chút muộn tý hãy đến ty."
Dáng người Nhiên rắn chắc và mẽ, dưới lớp áo sơ mi những đường bụng lấp ló hiện ra.
Tôi đưa mắt lên: khuôn mặt thanh tú với mắt dài hẹp khiến trông có chút ám, môi mỏng khẽ mắt đen lạnh lẽo bị tóc mai che bớt.
Tôi muốn thân thể - tôi thật tiện!
Bất chợt nảy ra ý đồ, tôi vòng tay qua cổ Nhiên, đầu ngón tay chạm vào yết hầu, tay kia anh.
Tần Nhiên đờ, hơi thở đ/ứt quãng rồi trở hỗn lo/ạn.
"Vợ..."
Anh siết ch/ặt tay tôi, giọng khàn đặc cảnh cáo: "Đừng nghịch ngợm."
Càng tôi càng cố ý.
Đột nhiên Nhiên như chợt nhớ điều gì, đẩy tôi ra, hắng giọng liếc nhìn, cầm áo bước vội ra cửa.
Hừ, Nhiên đã muốn cùng tôi những đứng đắn nữa rồi.
Tôi nhíu mày nhìn dáng hơi kỳ lạ của anh.
Tay tay nắm cửa, nói lại: "Ngày mai tác một tuần."
Tôi phụng phịu: "Là thư ký của em biết này?"
Rõ định lút với nữ chính!
Đồ chó hèn!