Chu Thịnh chạy vội thư phòng, màn hình livestream dội hồi những dòng bình cuồ/ng nhiệt.
"Vừa rồi hú vía thiệt!"
"Tui nghĩ nội ổng hiện Thịnh, chạy ngay đi!"
"Đúng đó, biểu cảm lúc nãy thiệt luôn."
"Bà già bình cái gì? Mấy người quá lố rồi!"
"Cơ hội vừa nãy chộp được, giờ làm sao đây? Sốt ruột gh/ê, cuộc có phải bì thi không?"
Tôi cũng sốt đồng hồ đếm từng giây Thịnh vẫn lưỡng lự phòng.
"Chu Thịnh, chạy thì kịp đâu!"
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân nịch lên ngoài Bì thi trịch nên tiếng bước đặc biệt trầm hơn người tôi biết ngay nội Thịnh đã đến.
Chẳng hiểu nghĩ gì, Thịnh cầm thoại tót Chiếc bàn làm kiểu Tây đồ sộ thư có tấm kín mít, người nấp bên dưới hoàn toàn hình.
"A Thịnh? Thằng này, đèn cũng tắt."
Giọng lẩm bẩm lão lên, đôi chân đi giày vải lọt khung hình khi ngồi ghế.
"Ch*t ti/ệt, cơ hội đây rồi! Thịnh, da xem!"
Chu Thịnh bật nhẫn, lưỡi d/ao ló ra. chần chừ, hắn áp sát lưỡi sắc cổ chân nhăn nheo trước mặt.
"Phê quá! Nếu tao đến sái quai hàm!"
"Bị hotgirl mạng lừa thế này đúng chuẩn công tử nhà giàu mất n/ão!"
"Hài thiệt, thằng này n/ão kiểu gì tin mấy nhảm nhí?"
"Cân bằng cảm xúc tuy giàu nhưng ng/u phết nhỉ =))"
Nhưng nụ khán giả tắt lịm tắc. Trên màn hình, da trắng bệch tách đều sang bên. có giọt nào ra như họ tưởng tượng, chỉ thấy da màu xám lục hiện ra như tải rá/ch.
Cả thế giới ch*t lặng.