Vừa bước ra khỏi ký túc xá, Diệp Phong ấp a ấp úng như có điều muốn nói.
“Mày không bị táo bón đấy chứ? Có gì thì nói thẳng đi.”
“Lão Bạch, mày có thấy ánh mắt của bạn cùng phòng lúc nãy không?”
“Nên diễn tả thế nào nhỉ?”
Diệp Phong vỗ trán đ/á/nh bốp một cái: “Như thể bọn mình không đi đ/á/nh game, mà là đi ngoại tình vậy!”
“Lạnh cóng, nhìn như muốn đóng băng tao đến ch*t vậy.”
“Làm gì có chuyện đó, tự kiểm tra lại mắt mình đi, đừng vu oan cho người ta.”
Lúc nãy tôi quay lưng về phía Ôn Thủy, không thấy biểu cảm của cậu ấy.
Nhưng nghĩ lại cũng biết, chắc chắn là Diệp Phong mắt kém, đang hù dọa mà thôi.
Ôn Thủy đúng như tên gọi, dịu dàng tựa nước, hiền lành như cừu non, đâu đ/áng s/ợ như Diệp Phong nói.
Tôi không để bụng lời Diệp Phong, cúi đầu gọi xe đến quán net.
Độc thân hai mươi năm, lần đầu thích một người, lại còn là con trai, dạo này bận nghiên c/ứu chuyện gay lắm, game cũng ít đụng đến.
Thật sự nhớ nhung chút đỉnh.
Chọn máy xong, tôi đeo tai nghe, cùng đám bạn chiến đấu ở Thung lũng Triệu hồi sư.
Chớp mắt đã mấy tiếng trôi qua.
Khi phá hủy được trụ địch, tôi lôi điện thoại mới phát hiện Ôn Thủy nhắn mấy tin:
[Du Bạch, lúc nãy tắm mình vô ý bị trẹo chân, mai về cậu m/ua giúp mình tuýp th/uốc được không?]
[Cậu đừng lo cho mình, cứ vui chơi với bạn nhé, không đ/au lắm đâu, mình chịu được.]
Kèm theo tấm ảnh.
Chắc Ôn Thủy sợ tôi lo nên chọn góc chụp che đi, chỉ lộ phần da đỏ ửng.
Nhưng cậu ấy quên mất, đối diện chỗ ngồi có tấm gương toàn thân.
Trong gương, mắt cá chân trắng nõn giờ đỏ ửng, sưng vù lên.
Vì lo lắng, tôi không kịp nghĩ tại sao giữa ban ngày Ôn Thủy lại đi tắm, lại phải đợi mai tôi về m/ua th/uốc mà không nhờ bạn khác.
Xin lỗi đám bạn và Diệp Phong xong, tôi vội về ký túc xá, tranh thủ m/ua vài túi chườm đ/á.