Trần Diên Đông đưa đi ăn trước.
Đợi đến tâm trạng dịu đôi chút, anh bảo mang đến vài tài liệu.
“Em xem thử thông tin mấy đoàn nhà hát này đi.”
“Về thì anh hiểu, em là chuyên nghiệp, tự quyết em muốn đi đâu.”
“Dĩ nhiên, anh sẽ mở sau cho Có đậu hay không, phải lực em.”
“Anh chỉ đảm bảo một điều — sẽ dám giở với thi sẽ hoàn toàn công bằng.”
Tôi siết mấy tờ giấy trong tay.
Tinh thần chịu trong như bỗng chốc bùng lên.
Tôi tin mình thể làm được.
Chỉ cần công bằng — thật công bằng — thì kết quả nhất sẽ khiến thất vọng.
Chỉ là… bất ngờ này đến quá nhanh.
Đến mức vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng đó là thật.
“Trần Diên Đông… thật thể sao?”
“Trên đời này, chuyện gì là thể.”
“Chỉ cần em chịu cố gắng.”
Tôi bỗng đứng bật dậy, nhào lòng anh, ôm lấy.
“Trần Diên Đông...”
“Cảm ơn anh.”