"Giải cái gì?"
Tôi thờ ơ đáp: làm gì? hùng c/ứu mỹ đấy."
Đọc lại dòng tiêu đề từ trang tin giải trí: "Thẩm Tự Hành nửa đêm nghi hùng c/ứu mỹ ân cần áo cho Chu Vũ Phong, chiều chuộng mở cửa xe cho gái."
Chưa hết Hạo đã ném vỡ chiếc cốc thủy trên đầu giường.
Xem đúng cái chó này.
Không vừa ý đồ khác, đ/á/nh khác.
Hắn chẳng bao giờ mất kiểm soát đến mức tự làm hại mình.
Tôi điện thoại xuống, đối khuôn đang trời.
Kỳ Hạo răng ken két, chữ bật ra: "Tôi hỏi lần cuối em định rời đi?"
Tôi bình "Có."
Kỳ Hạo lao siết cổ tôi: "Thẩm Tự Hành! Em dám?!"
Bàn tay như kìm bóp nghẹt hơi thở.
Tôi phun ra ức, châm chọc: "Sao? tổng lưu luyến ư? Chẳng phải đã tìm sao mới rồi sao?"
Kỳ Hạo gi/ật mình, ánh mắt thoáng hoài nghi.
Bạch nguyệt quang của vốn chủ đề cấm kỵ, chưa tới.
Tôi thế, nhưng giả vờ hay.
Để uốn nắn, mặc đồ thích, theo ý hắn, ép học theo sự uyên bác, ôn nhu của trong tim hắn.
Trời cay đắng thế nào!
Ban đầu còn nghĩ: Cần gì vì ch*t mà đối tiền bạc?
Nhưng bao năm lạnh lùng, ngang ngược...
Tao chịu hết nổi rồi!
Đờ mờ hắn! Đầu tư phim án dỏm, giới thiệu đạo diễn lớn thấp kém.
Phong tay run.
Tôi cần làm cái méo gì?
Trái tim dâng hiến bao năm bị giày xéo như rơm rác, đất sét còn tiết!
Mũi cay giọt nước trên má.
Kỳ Hạo hoảng buông tay.
Tôi quay mặt, chùi mũi tự giễu: "Xem diễn xuất của lão vẫn tốt thằng tiểu bạch kiểm của anh, khóc lóc đúng lúc chứ?"
Kỳ Hạo im lặng.
Tôi tiếp tục chế nhạo: "Nhưng dù Hứa Chi Ý diễn dở, gương đủ xài rồi."
Hít sâu, nhìn thẳng vào hắn: "Rốt cuộc... mới giống Thôi Ngọc nhất."
Kỳ Hạo lên: "Cấm tên hắn!"
Mười mấy năm rồi.
Hắn vẫn quên đó.