Lục Quan Lan mặc sơ mi quần tây tươm tất, kiểu tóc gọn gàng đúng chuẩn nam thần lạnh lùng. Ở nhà mà ăn mặc chỉnh chu thế! Điên à?
Nhìn bóng lưng bảnh bao của hắn, tôi lưỡng lự không quyết.
[Cảnh báo: Từ chối nhiệm vụ sẽ bị đ/á/nh g/ãy xươ/ng tại chỗ.]
Trời đất!
Tôi lập tức ôm ch/ặt lấy eo Lục Quan Lan.
Hắn cứng đờ người, quay đầu nhìn tôi:
"Làm gì thế?"
"Nhiệm vụ phụ, giúp chút đi."
Lục Quan Lan mỉm cười:
"C/ầu x/in đi."
... Đồ khốn!
Tôi hít sâu: "Tuần này tôi giặt tất cho cậu."
"Đồng ý." Lục Quan Lan lau tay: "Nhiệm vụ gì?"
Tôi chỉ mặt đ/á hoa cương lạnh ngắt:
"Bế lên đây, hôn tôi."
"..."
Lục Quan Lan sững lại, rồi liền làm theo.
Sợ mặt đ/á làm lạnh cóng mông tôi, hắn còn chu đáo lót một tay dưới đó.
Tay kia ôm sau gáy tôi, chen vào gi/ữa hai ch/ân đang mở rộng của tôi, cúi người áp sát xuống.
Lông mi hắn dài như đuôi chim khổng tước, khẽ rung rung.
Tôi không nhịn được nhắm mắt, căng thẳng nuốt nước bọt.
Giữa ban ngày ban mặt, đúng là thật đáng x/ấu hổ.
Nụ hôn phảng phất hương bạc hà chạm nhẹ rồi rời đi.
Lục Quan Lan giờ lại giả vờ lịch sự.
Hắn vừa định rút lui, tôi liền túm ch/ặt cổ áo kéo lại:
"Nhanh quá, hôn thêm chút nữa."
Trứng chưa ch/áy.
Ánh mắt Lục Quan Lan tối sầm, nụ hôn lần này mạnh và sâu hơn.
Mấy phút sau, vẫn chẳng thấy mùi khét.
Cái trứng bướng bỉnh này!
Thêm mười phút nữa, tôi chịu hết nổi đẩy hắn ra:
"Nghỉ đã, nghỉ đã rồi chiến tiếp."
"Còn muốn nữa?" Mặt Lục Quan Lan hiện lên biểu cảm phức tạp: "Cậu... ham muốn thế sao?"
"..."
Tôi trừng mắt: "Hệ thống yêu cầu phải đợi đồ ăn ch/áy mới hoàn thành."
Tôi nhíu mày nhìn bếp: "Lục Quan Lan, cậu chiên cái gì thế? Lâu thế này thép cũng nấu chảy rồi!"
Lục Quan Lan thản nhiên: "Không nói sớm."
"Tôi vừa tắt bếp rồi."
"..."
Tên này, cố ý đấy à?