10.
Đang suy nghĩ thì nghe một giọng nói ớt đầy h/ờn gi/ận vang lên.
“Chẳng lẽ vừa ý người ông nào rồi?”
“Có muốn đi quen không?”
Lúc kịp ứng cảm buồn cười.
“Chàng gh/en t/ị đó? Thiếp quen với gì?”
"Ta ánh mắt lưu luyến thôi, là có người nào trong số khiến nỡ rời, chỉ là biết cảm người nào tốt ta?"
Ta bó tay, nghĩ chuyện xảy ra hôm nay, lỗi thì là cả đời cũng thể thoát khỏi nó.
“Làm có ai tuấn tú bằng quân của thiếp, nữa quân còn ưu tú như vậy, có thể bằng tiểu chàng? Chẳng qua vì sợ sau quân sẽ biết độ thôi."
Ta gi/ả v/ờ đáng thương.
Nghe này, quả nhiên sắc mặt La hành khá nhiều.
“A phải lo, đời chỉ mỗi mình thôi.”
Ta nhìn vẻ trọng trong mắt chàng, đột nhiên bằng tin chàng.
Trong thời đại ông có nhiều thê này.
11.
Khi nhị tiểu xuất giá, gia mời mẹ ta, mệnh phụ duy nhất trong Kinh Thành đi lễ, vì thế cũng gửi thiệp mời ta.
Đương nhiên là phải đi rồi.
Hôm đó, bảo Kỳ Tình búi tóc mình, mang theo vật chúc lên đường.