Tôi nghĩ mãi không thông, chỉ có thể đi theo sau Tân Di. Nhận được tin nhắn từ Lương Hải Lãng, cô ấy vội đi gọi điện thoại cho ai đó, một lúc sau thì quay lại.

“Tìm được rồi, chị ấy đến thành phố Ngô Đồng.”

Lương Hải Lãng kinh ngạc nhìn Tân Di.

Tân Di liếc anh ta:

“Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ có quen người trong cục cảnh sát thôi.”

“Ồ ồ ồ.” Lương Hải Lãng cười ngượng.

Tôi đứng bên cạnh, trong đầu cứ văng vẳng cái tên “Ngô Đồng”.

Sao nghe quen thế nhỉ?

Hình như gần đây tôi đã nghe ở đâu rồi.

Cho đến khi ra khỏi nhà họ Trương, tôi mới sực nhớ ra:

“Thành phố Ngô Đồng! Cháu gái của bà lão họ Diêu làm việc ở Ngô Đồng, cũng chính là nơi cô ấy gặp t/ai n/ạn xe rồi qu/a đ/ời!”

Lương Hải Lãng ngẩn người:

“Vậy bây giờ… chúng ta đi đâu?”

“Đi thành phố Ngô Đồng.”

Tân Di quay sang anh ta:

“Ông chủ Lương, phiền anh đặt vé tàu cao tốc, việc này không thể trì hoãn.”

Lương Hải Lãng tuy không hiểu gì, nhưng cũng nhanh chóng đồng ý:

“Được được, để tôi lo.”

Bận rộn cả đêm, chúng tôi chẳng kịp thu xếp đồ đạc, đã leo lên chuyến tàu đi Ngô Đồng.

Nhìn những tòa nhà ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau, lòng tôi càng thêm thắt lại.

Bà ngoại còn ở nhà một mình, dù đã để sẵn đồ ăn, nhưng tôi vẫn lo lắng.

Bất kể chuyến đi này kết quả ra sao, tôi nhất định phải về trong vòng hai ngày.

Có lẽ nhận ra sự căng thẳng của tôi, Tân Di quay sang liếc nhìn.

Cô ấy tháo một bên tai nghe, nhét vào tai tôi.

“Nghe nhạc đi, bài này hay lắm.”

Nói rồi cô ấy ngả lưng ra ghế, nhắm mắt lại.

Tôi nhìn cô ấy, trong lòng cũng nhẹ nhàng không ít:

“Cảm ơn.”

Cô ấy không đáp.

Thành phố Ngô Đồng không xa, đi tàu cao tốc chỉ hơn một tiếng là đến nơi.

Chúng tôi tìm một khách sạn gần nhà ga nghỉ ngơi vài tiếng, chợp mắt một chút, tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Tôi vội vàng thức dậy, vừa mở cửa đã thấy Tân Di xách đồ ăn sáng tới.

Cô ấy đưa cho tôi:

“Vừa đi vừa ăn, chúng ta không còn nhiều thời gian.”

“Được.”

Tôi và Lương Hải Lãng lếch thếch theo sau cô ấy.

Tân Di đi rất nhanh, nhưng dáng vẻ lại nhẹ nhàng.

La bàn trong tay không ngừng xoay chuyển.

Chúng tôi đổi liền mấy chuyến xe, cuối cùng dừng lại ở một con phố đi bộ sầm uất.

“Đang đến gần hơn rồi.”

Nhưng… người đông quá!

Đúng dịp cuối tuần, phố đi bộ đầy nam thanh nữ tú, nhóm lớn nhóm nhỏ.

Ba chúng tôi đứng ở giữa, trông thật lạc lõng.

Tân Di ăn mặc khá khác lạ, thu hút nhiều ánh nhìn, nhưng cô ấy chẳng mấy bận tâm. Chỉ quay sang tôi nói:

“Cho tôi thêm một giọt m/áu.”

“Được!”

Tôi đã quen rồi, vội cắn ngón tay nhỏ m/áu.

La bàn sáng lên, chỉ phương hướng rõ ràng hơn.

Chúng tôi chen qua đám đông, đi theo hướng đó.

Không biết qua bao lâu, Lương Hải Lãng bỗng kích động chỉ về phía trước:

“Mẹ của Nữu Nữu kìa!”

Tôi sững người:

“Đông người vậy anh cũng nhận ra? Chắc chắn là chị ấy sao?”

“Chắc chắn! Trước đây khi làm công nhân, chị ấy từng bị thương ở chân, dáng đi khác hẳn người thường!”

“Đuổi theo!” Tân Di ra lệnh.

Ba chúng tôi lặng lẽ tăng tốc, khoảng cách dần rút ngắn.

Đến gần hơn mới phát hiện có gì đó không ổn.

Mẹ Nữu Nữu dường như cũng đang đuổi theo người nào đó, hành động rất khác thường.

Một số người nh.ạy cả.m đã nhận ra sự bất thường, vội vàng tránh xa.

Khoảng trống vừa mở ra, chúng tôi áp sát hơn.

Cũng nghe thấy chị ấy thì thầm:

“Phải đi tìm anh ấy, phải tìm được anh ấy.”

“Cô gái, hà tất phải khổ thế? Quay về đi”

“Không! Sao anh ta có thể đối xử với tôi như thế? Tôi mới đi được bao lâu đâu, mà đã dắt phụ nữ khác đi dạo phố…”

“Cô gái, tôi còn lo cho cháu ngoại của tôi, cô nể mặt tôi đi, chúng ta về thôi!”

Hơi thở tôi nghẹn lại, mắt mở to nhìn chị ấy.

Cách nói và dáng vẻ ấy, y như bà ngoại tôi.

Mẹ Nữu Nữu đứng khựng lại vài giây, dường như trong lòng đang giằng co.

Rồi chị ấy bỗng rẽ vào con phố nhỏ ít người.

Lương Hải Lãng định đuổi theo, nhưng bị Tân Di ngăn lại.

Cô ấy chỉ về phía đôi nam nữ phía trước.

“Anh đi theo họ, xem họ là ai.”

Lương Hải Lãng: “Họ là ai cơ?”

“Không biết, nhưng chị ấy cứ bám theo.”

Anh ta không hỏi thêm, vội vàng đuổi theo.

Tân Di dẫn tôi chạy theo mẹ Nữu Nữu.

Cô ấy không nói một lời nào, rút lá bùa vàng kẹp giữa hai ngón tay, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, rồi nhanh như chớp dán bùa lên lưng mẹ Nữu Nữu.

Chị ấy cứng người, ngã ngửa ra sau.

Tôi hốt hoảng đỡ lấy, cùng Tân Di dìu chị vào một khách sạn nhỏ gần đó.

Tân Di quan sát kỹ một lúc, nhíu mày:

“Trong cơ thể chị ta, ngoài h/ồn bà ngoại cô, còn có một cô gái khác.”

Tôi gi/ật mình:

“Có phải cháu gái bà Diêu, tên Diêu Linh, không?”

“Rất có khả năng.”

Tân Di ngồi đối diện, giọng trầm xuống:

“Tôi nghĩ, tôi đã nắm được manh mối rồi.”

“Diêu Linh và Tiểu Hà bị ép kết âm hôn. Tiểu Hà đồng ý, nhưng Diêu Linh không muốn. Đúng lúc đó, bà ngoại cô vô tình xông vào phá hỏng lễ cưới. Với Diêu Linh mà nói, đó lại là cơ hội. Cô ta liền nhập vào cơ thể mẹ Nữu Nữu, người vừa đến đưa cơm. Còn bà ngoại cô thì bị cô h/ồn dã q/uỷ chặn lại, mất đi một h/ồn…”

Tôi bàng hoàng:

“Bà ngoại cũng bị ép nhập vào thân thể mẹ Nữu Nữu?”

Chả trách chị ấy trở nên khác thường.

Mà h/ồn gốc của mẹ Nữu Nữu, chắc vẫn quanh quẩn bên chồng, âm khí quấn thân, nên anh ta mới sinh bệ/nh.

“Phải sớm đưa mọi thứ về đúng vị trí.”

Vừa nói xong, mẹ Nữu Nữu đã tỉnh lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm