Làn gió ẩm ướt thổi qua khiến đầu óc tôi tỉnh hơn đôi Mấy ngôi nhà đó đều khóa cửa, sân vườn đen kịt, nhưng bên cổng treo đèn lồng Tôi toàn là đèn hoa sen.
Đúng lúc ấy, ồn ào náo vang lên xa. Tôi men theo âm thanh tới, ngôi nhà cổng sân bên trong sáng trưng, huyên náo đang tổ chức Tôi định vào thì vô tình gặp già ra.
Tôi vội chặn han: "Ở đây đang tổ chức đám cưới hả bà?"
Cụ già ngẩng lên nhìn tôi. Tôi gi/ật mình thót.
Gương mặt ta kỳ dị lắm, đầy đủ quan nhưng nhìn người, mà hao hao mặt mèo rừng.
"Không phải đám cưới" Giọng khàn đặc: "Là tiễn gái về nhà mẹ đẻ."
Phải là tiễn dâu về nhà chứ? Với không phải là dâu phải trốn về nhà mẹ sao?
Hơn nữa, có tục lệ bày đưa dâu giữa khuya thế này?
Lòng càng nghi hoặc, tôi nhấc chân vào sân thì đàn ông trung niên vội tới.
Ông ta nắm tay tôi: "A, cậu tới rồi! nay trời tạnh mưa, nữa phiền cậu đưa gái về nhà nhé!"
"Tôi đưa ư?"
Chưa kịp định hình tôi đã bị kéo đến bàn.
Dân xung quanh tình mời rư/ợu gắp thức ăn. Nhưng tôi dám đũa.
Bởi trong mắt tôi, tất họ - già trẻ lớn bé - đều nhau đến kỳ lạ: cùng có gương mặt mèo.
Đúng lúc ấy, cồng chiêng vang lên từ đâu đó.
Ngẩng lên nhìn: bốn khiêng kiệu mặt trắng bệch đang dừng trước cổng với kiệu hoa đỏ chói.
Người đàn ông đứng sau lưng tôi rú lên tiếng, thứ âm thanh không thể là của loài người!
Cả sân nhào xô về dường họ đang cố ngăn kiệu hoa vào trong...