Có lẽ là đùa giỡn quá đà.
Sáng sớm, Thẩm Tước vừa thức dậy đã dùng xà phòng rửa tay hàng trăm lần.
Mắt em đảo qua đảo lại giữa con d/ao và phần dưới cơ thể tôi.
Tôi sợ đến gi/ật nảy mình.
Để tạ lỗi, tôi tự tay xuống bếp nấu nướng.
Khó khăn lắm mới dỗ được Thẩm Tước ngồi trong lòng tôi mà ăn.
Không ngờ, có người đang cố nhập mật mã cửa, muốn đột nhập.
Thẩm Tước lập tức trở lại vẻ lạnh lùng như thường ngày, đ/á nhẹ vào bắp chân tôi.
Nhanh nhẹn nhét tôi xuống gầm bàn.
Tôi tức gi/ận đùng đùng.
Tôi đáng bị giấu diếm đến thế sao?
Vậy từ giờ sẽ không nấu sáu món một canh cho Thẩm Tước nữa, chỉ làm năm món một canh thôi!
Thiếu một món, tức là tình cảm của tôi giảm đi một phần!