Lệ tại hoàn trống rỗng.

Kết hôn?

Khương Vãn kết hôn với ai?

Một luồng khí bỗng chợt dâng khiến thân y.

Anh nhanh chóng bước tới, ặ t cổ Vãn Âm, một cơn không tên lồng thẳng óc.

“Em kết hôn với ai?”

Người phụ nhìn đầy khó hiểu.

“Buông ra! ai?”

“Anh đang làm gì đấy!” nam khác vang lúc.

Lúc này, mới để ý cạnh Vãn Âm.

Người khoác trên mình bộ vest chỉnh tề, đeo một chiếc kính vàng, trông tri và chững chạc.

kết hôn với này sao?

“Anh ai?” nhìn chằm chằm vào đối phương, sắc lạnh.

“Tôi hôn phu ấy. Buông ra!” Người bước chắn trước Vãn Âm, đẩy ra.

Lệ ngàng nhìn hai người:

“Hai người…”

Sau đó, gằn giọng, khuôn hiện rõ d ữ:

“Cô vợ tôi!”

Khương Vãn nhìn với đầy khó thậm chút t ứ n:

“Anh Tôi chẳng hề quen biết anh!”

Rồi nhẹ cạnh:

“Yến Chi, chúng ta đi thôi.”

““Người này khi vấn đề.”

Nếu vừa đã nói khác vợ mình.

Hai lập tức rời đi.

Lệ thoáng chốc, sau đó vội vàng theo:

“Tiểu Ninh, Uyên, không nhớ sao?”

Khương Vãn bắt thấy khó chịu. Không hiểu á/c với này ngay cái nhìn tiên.

“Tôi không quen anh. Tôi kết hôn rồi, nhận nhầm rồi.”

Dứt cạnh nhanh chóng rời đi.

Lệ không cam định tiếng thêm lần nữa nhưng kia ngắt lời:

“Thưa anh, đây hôn thê tôi. Mong đừng tiếp tục quấy ấy!”

“Nếu không ngại báo cảnh vì tội q ấ y ố i.”

Nói xong, dẫn Vãn rời khỏi.

Lệ lặng tại nhìn theo bóng họ khuất, tràn ngập hoang mang.

Tại Vãn như không hề quen biết anh? nói mình kết hôn với khác?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trái ó i, o ạ như hàng nghìn con kiến gặm nhấm.

Anh điện thoại, bấm số gọi trợ lý.

“Đ t tất ở Bệ/nh viện Nhân dân thành phố hôm nay tôi.”

“Xem nào tên Vãn t Chi.”

Người ban nãy tuy không nhiều tượng, nhưng chiếc vòng cổ trên cổ ta thì biết rất rõ.

Đó vật gia truyền họ ta thường gọi Chi.

Có lẽ đó Chi.

Nhưng tại ta liên quan Vãn Âm?

Lệ cúp máy, không bình tĩnh được.

Anh gần như chắc chắn rằng phụ ban nãy Vãn Âm.

Cô mặc nhân, băng bó, rõ ràng đã thương.

Đêm đó, đã bao nhiêu đội c/ứu nhưng không thấy tích Hóa ra đã được c/ứu trước.

Nhưng tại không chịu nhận anh?

Nghĩ tới nghĩ lui, ó như con kiến bò qua x é.

Khương Vãn sống, lẽ ra một chuyện đáng mừng.

Nhưng dáng nhạt hôm nay khiến như â m một t, từng cơn ó buốt.

Cơn lồng tới đầu, liên tục hành hạ anh.

Anh choạng bệ/nh, nằm vật xuống giường.

Trằn trọc mãi không được, nghĩ lẽ do vụ t khiến trở nên o ạ n.

Ánh đèn sáng nhức mắt, bức tường trắng khiến thấy ngột ngạt.

Quan hơn, một chuyện làm, không muốn nằm mãi ở đây.

Anh muốn về nhà, muốn căn Vãn từng chung sống.

Khi biệt tâm trạng hoàn khác trước.

Anh thấy nhẹ nhõm hơn, thậm mang theo chút hy vọng.

Mọi thứ như xưa. tưởng tượng Vãn rồi như thường lệ làm và trở về.

Một tia hy vọng thắp hy vọng được cô, được tha thứ.

“Đối với trái mình, mọi thứ chưa quá muộn.”

Lời trụ trì hôm đó vang vọng tâm anh.

Đúng vậy, tất chưa quá muộn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm