5.
Cơ hội trả th/ù đến nhanh hơn tưởng.
Cố thay tham dự buổi chia sẻ luận giáo sư, thể đến mình.
Khi định đi sau giờ học, xinh đẹp chặn lại.
Khuôn mặt hồng hào hoa đào, đôi mắt lấp lánh dải ngân hà vỡ vụn ở trong.
Không biết vì sao, trong lòng dâng dự cảm lành.
Cô xoắn ngón tay, nhẹ giọng "Bạn học Nhiên, cậu!"
Ánh mắt đúng ai thích, đi đáng Nhiên!
Tôi nhẹ nhàng cười: “Tôi rồi. "
Không phải ý tuyên bố chủ quyền, mà chủ yếu do phải nói vậy.
Cô cắn môi, hốc mắt lập tức lên: “Nhưng cảm thấy xứng cậu!”
“Người xứng” đây: "?"
Xong rồi, ngây thơ, ngờ bông sen tâm địa x/ấu xa.
Tôi hít hơi thật sâu, khóe miệng nhếch lên, trong mắt ba phần tà ba phần thờ ơ và bốn phần trêu chọc.
Tôi vào túi, chậm rãi đi về phía ấy, làm hành động kabe-don trong phim tượng.
Mặt ửng đỏ, trong mắt còn vui mừng: "Cố Nhiên..."
Tôi thấp giọng, tạo âm điệu trầm ấm đầy nam tính: "Yo yo yo, nhỏ dính người này~”
Khóe miệng nhếch từ từ cứng lại.
Tôi thừa thắng xông lên, tiếp tục vẻ mặt tà bá biểu gì vậy? cùng chơi lạc mềm ch/ặt sao?
Ánh mắt dần chuyển h/oảng sắc mặt xanh trắng, bị táo bón cả tháng.
Tôi nhịn cười, nâng cằm lên: “Cô gái, dám nhìn nữa rồi?”
Cô th/ô đẩy ra, loạng choạng vài bước, thanh quản cũng được lành cách diệu, âm lượng đột ngột lên.
"Mẹ uống nhiêu kí dầu rồi?” Cô hung hăng lau cằm, ánh mắt gi/ận dữ, “Đúng phí phạm cặp kính áp tròng ngân hà dùng lần tôi!"
Nói xong quay người bỏ chạy, tốc độ nhanh thể đuổi theo.
À? cái này……
Chẳng trách trong mắt ánh sáng, hóa đeo kính áp tròng.
Không lâu sau, điện vang lên, gọi đến.
Vừa nhấc máy, nữa làm bị đi/ếc.
Tống Niên: làm vậy hả, mà dám chân đạp chiếc thuyền vậy hả?"
Tôi bối ý gì?”
Tống Niên: bị người ta đưa confession kìa!"
Tôi dự cảm x/ấu, r/un r/ẩy mở confession ra.
Đầu bài viết ẩn danh:
[Một giáo thảo nào cực dầu mỡ, mà còn muốn chân đạp thuyền. khuyên chị em hãy mắt lên!]
Phía dưới nhanh chóng nhận về loạt luận, đám người xem trò vui tích cực hoạt động trong luận:
[Hahaha, hay công khai số chứng minh dân đi!]
[Không tin, trừ khi nói rõ biết “dầu mỡ” đến mức nào!]
…
Sự càng ngày càng trọng, trong đầu suy nghĩ, thể để phát hiện!
Cậu còn nắm trong điểm yếu tôi!
Tôi vội viết [Có thể anh ta nên nói vậy để đẩy lùi người đăng bài sao?]
Phần luận im lặng vài giây, mọi người đồng loạt [?]
Tôi:"?"
Tôi nhìn kỹ hơn, trời ơi, quên mất đây tài khoản rồi!
Đúng định luận "Lâm Ninh" ngờ luận câu:
[Ừm, Nhiên, thôi.]
Trong lát, luận bị virus công, màn hình liên tục xả đạn:
[Ôi ôi ôi ôi]
[Hí hí hí hí]
[Vậy phải làm sao?]
[CP thực giả sao?]
[Tôi ship được rồi, hehe!]
…
Đây chính cái gọi là: Cái gì cũng đẩy thuyền, để giữ cân bằng, thiên nào sao?
Tôi gửi Cô chấm hỏi, trả chấm hết.
Không biết sao, nhịp đ/ập càng càng nhanh.
Trong lòng cảm giác lạ nào đó, vừa mãn nguyện vừa trống rỗng.
Chiếc rụng rơi vừa vặn trên mặt nước, chiếc thuyền nhỏ, bị gió thổi đung đưa.
Tôi chiếc rụng kia, tận hưởng dịu dàng gió lo lắng bị sóng lớn cuốn vào sâu.
Lời giải đơn thuần thôi sao?
Hay nó còn ý gì khác đây…