Số Phận

Chương 15

05/09/2024 10:38

15

Tôi bị cơn khát đ/á/nh thức.

Sờ sờ đôi môi đỏ, hình như vừa một giấc xuân.

Mặt nóng quá.

Châu Dĩ bước vào.

Thấy vẻ mặt mơ của tôi, bình tĩnh thả một quả bom hạng nặng:

“Tối qua cưỡng anh.”

Á!

Không mơ.

Nhớ ra rồi.

Đến cuối cùng, ôm thạch rau mềm mại nhai ngấu nghiến.

Sao lại thành thế này?

Trong giới, tiếng là đóa hoa lạnh lùng.

Cho đến nay danh môn khuê tú nào phục anh.

“Cháu...”

Anh xuống, chống hai tay vào eo tôi, giam cả người vào lòng.

“Nhan Nhan, chịu trách với đấy.”

Châu Dĩ cười, bỗng toát ra cảm giác l/ưu nho nhã.

Tôi gượng một tiếng.

“Chú nhỏ, hôm qua cháu sốt, cố mạo đâu.”

“Tư Nhan!”

Anh ngắt lời, “Nhớ tại sao đến nhà họ không?”

“Nhớ!”

Năm đó, đưa ông nội đến viện, gặp tài xế xe tải đang s/ay rư/ợu.

Để bảo vệ ông nội, đã hy sinh bản thân.

“Nhà họ thiếu một lời giải thích.”

Tôi sững sờ, mơ hồ cảm nhận hàm của này.

“Em còn thích không?”

Còn?

Châu Dĩ từng thích cháu của sao?

“Không còn.”

Nghĩ đến những việc làm gần đây, kiên quyết lắc đầu.

Anh khẽ gật đầu, như thở phào nhẹ nhõm.

“Sau này dọn sang đây, làm bạn nhé!”

Mọi diễn ra quá đột ngột.

Tôi nhất thời phản ứng sao.

“Nếu thích thể là giao dịch.”

“Vì sao?”

“Nhan Nhan, 30 rồi. Các phu nhân trong coi như thịt mỡ, hàng ngày người tìm để kết thông gia.”

Chuyện này nghe qua.

Mọi người bàn đều nói tiền quyền sắc phục Dĩ Hành, thật khó bắt.

“Anh cần một cô bạn chính Nhưng rất thời gian yêu đương.”

Thẳng thắn vậy sao?

“Đổi lại, sẽ chữa khỏi tay cho mời nhân giúp học sâu thêm.”

Thấy đờ người, giọng, “Anh ép em.”

“Tuy nhiên, nếu là bạn thì thể danh chính ngôn thuận tìm sổ.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm