Tôi do dự, lẽ nào phải nói rằng ông ấy bị chính âm sát do mẹ cô ấy hóa thành gi*t ch*t?
“…Bị âm sát s/át h/ại.”
“Âm sát là gì?” – Lam D/ao lập tức bật dậy, ánh mắt đầy bất ổn.
Tôi chạm tay vào bia m/ộ, giọng trầm xuống:
“Là gì cũng không quan trọng nữa… Âm sát đó đã bị diệt trừ. Ngay trước mặt em đấy.”
“Trước mặt em…”
Lam D/ao chợt hiểu ra, hai chân bủn rủn ngã xuống đất, miệng r/un r/ẩy:
“Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ… là do em sao? Em thật sự là sao chổi à?! Ai gần em cũng gặp họa?!”
Tôi lập tức hét lên:
“Không phải! Em không phải là sao chổi!”
Lam D/ao đứng dậy, mưa tạt vào người cô ấy, nước mắt hòa lẫn nước mưa.
“Em chính là tai họa!”
Cô hét lên, rồi như phát đi/ên chạy về phía rừng núi.
Tôi hoảng hốt đuổi theo, thấy cô chỉ chạy một đoạn rồi ngã xuống, đường trơn, chắc bị trượt chân.
“Hu hu…”
Lam D/ao cuối cùng cũng bộc phát toàn bộ cảm xúc, khóc nức nở. Tôi chỉ biết lặng lẽ ngồi bên cạnh cô ấy.
Cơn mưa rơi nặng hạt, nhưng tôi cảm nhận được, trái tim Lam D/ao còn lạnh hơn.
Chúng tôi cứ ngồi như vậy, đến khi mưa ngớt, Lam D/ao đã ngừng khóc, dường như… đã quen với nỗi đ/au.
Cô ấy nhìn tôi, hỏi khẽ:
“Anh Tử Phàm… anh cũng sẽ rời xa em chứ?”
Tôi khẽ cười, xoa đầu cô ấy:
“Không đâu. Trưởng thôn trước khi mất đã nhờ anh chăm sóc em mà.”
Lam D/ao cúi đầu:
“Từ nhỏ cha mất, lớn lên ông nội mất, giờ trưởng thôn cũng mất… Em sợ lắm… Sợ ai cũng bỏ em đi…”
Tôi thở dda2i, đi đến bên cạnh, nói:
“Anh sẽ không để em cô đơn đâu, yên tâm.”
Dù lòng tôi cũng lo lắng, nghề phong thủy chẳng phải cũng nguy hiểm sao, nhưng lời hứa là lời hứa, tôi sẽ làm được.
Lam D/ao đã bình tĩnh lại, tôi khẽ nói:
“Đi thôi, về thắp cho trưởng thôn nén nhang.”
“Vâng…”
Cô ấy gật đầu, xuống núi, tay vẫn nắm ch/ặt lấy tay tôi, như thể sợ tôi cũng biến mất khỏi cuộc đời cô ấy.
Trở về nhà trưởng thôn, Trình Trình thấy chúng tôi liền chạy tới, ôm chầm lấy Lam D/ao:
“Cậu về rồi! Làm tôi sợ ch*t khiếp!”
Lam D/ao nở một nụ cười nhạt:
“Không sao, tôi chỉ muốn… yên tĩnh một lúc thôi.”
Trình Trình vội lấy khăn lau tóc và người cho cả hai chúng tôi.
Tôi thì lặng lẽ đến trước di ảnh, khấn:
“Ông già khó tính à, con bé này thật không dễ chăm đâu… Nhưng tôi, Ngô Tử Phàm, đã hứa là không nuốt lời. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy tử tế, cho đến khi nào cô ấy tìm được một nửa của mình. Ông cứ yên tâm đi…”
Sau đó, Lam D/ao cũng thắp nhang, chú Trần nói:
“Nếu cháu muốn ở lại, căn nhà này là do trưởng thôn để lại cho cháu.”
Lam D/ao hơi sững người. Tôi thì chen vào:
“Không cần đâu… nơi này không còn là nhà của cô ấy nữa.”
Lam D/ao nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng.
Tôi thở dài, nhìn ra chiếc xe đậu ngoài cửa:
“Nhà của tôi, chính là nhà của cô ấy.”
Nghe vậy, Lam D/ao nở nụ cười nhẹ. Tôi quay sang Trình Trình:
“Cũng là nhà của em!”
Nhìn hai cô gái nhỏ, tôi cũng không hiểu mình đang có cảm xúc gì, có lẽ là do sống cùng nhau lâu ngày.
“Trưởng thôn mất rồi, em cũng chưa được tiễn ông… Em muốn ở lại vài ngày, thắp hương mỗi ngày ba lần.” – Lam D/ao nói.
Tôi gật đầu:
“Được thôi. Chúng ta có mang theo đồ đạc, cứ ở lại vài hôm.”
“Thế cửa tiệm thì sao?”
“Để sau đi. Không thể để em ở đây một mình.”
Trình Trình cũng đồng tình:
“Đúng đó! Tôi cũng ở lại với cậu!”
Tôi cười, bảo hai người lấy đồ trong xe, còn tôi qua nhà chú Trần.
Chú Trần rít một hơi th/uốc lào, nói nhỏ:
“Cậu định đưa con bé đi thật à?”
“Ừ. Để cô ấy lại thì tội nghiệp quá.”
“Được rồi. Cậu đã đến thì… đi với tôi một chuyến, tôi dẫn cậu xem quanh Thôn Tây Bàn.”
Tôi bật cười:
“Chú Trần, nói thẳng đi ạ!”
“Ha, bị cậu đoán trúng rồi!”
“Chú lớn tuổi rồi, đừng vòng vo với cháu.”
Chú Trần phì ra một làn khói:
“Gần đây Thôn Tây Bàn không yên đâu… Nhiều nhà bị ch*t gia cầm!”
“Ch*t hết à?”
“Ừ, mà toàn là bị hút sạch m/áu!”
Nghe đến đây, mắt tôi nheo lại:
“Không bị tổn thương phần thân x/á/c à?”
“Không, chỉ mất m/áu. Như có thứ gì đó chuyên hút m/áu lén hành động ban đêm… Giờ cả làng lo/ạn hết cả lên rồi, ai cũng nghi ngờ lẫn nhau!”
Tôi nghiêm mặt lại, chuyện này không bình thường, có mùi q/uỷ dị rồi…