“Con trai nhà họ Hứa đúng là có bản lĩnh, vợ vừa mới ch//ết đã đưa một người mới về!”

“Cô gái này rất xinh đẹp, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm, sao mà trắng bệch như tờ giấy vậy?”

“Aida, hình như còn đang mang bầu nữa kìa!”

Tôi đi sau lưng Hứa Phong, hàng xóm nhìn tôi chỉ trỏ thì thầm trong sân.

Nhà họ Hứa nằm ở khu ổ chuột, là nơi tồi tàn nhất trong thành phố.

Hứa Phong kéo theo hành lý của tôi đi trên con đường gồ ghề, mẹ anh ta đứng trước cổng, gân cổ ch/ửi rủa với giọng điệu cay đ/ộc:

“Ôi chao, chỉ là mang bầu đứa con thôi mà đã tự coi mình quý giá rồi, đến hành lý cũng phải để người khác cầm giúp.”

Mẹ Hứa đang đeo tạp dề lườm tôi một cái, như thể tôi đã phạm phải tội lỗi tày trời nào đó.

Tôi vội vàng lấy lại hành lý.

“A Phong, để em tự cầm đi.”

Hứa Phong đi đến trước mặt tôi, áy náy đưa hành lý cho tôi, thì thầm vào tai tôi:

“Mẹ anh bình thường thương anh nhất, không bao giờ để anh làm việc nhà, trước mặt mẹ, em hãy nhịn một chút nhé.”

Tôi mỉm cười nhận lấy hành lý, cúi đầu ngượng ngùng.

Nhìn thấy tôi nghe lời như vậy, Hứa Phong bước nhanh hơn, đuổi kịp mẹ mình phía trước.

Hai người họ thì thầm to nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể nghe rất rõ ràng.

“Mẹ, mẹ nhẹ nhàng chút đi, con đã mất công đưa cô ấy về nhà rồi mà.”

Giọng của mẹ Hứa cực kỳ không kiên nhẫn.

“Dựa vào cái gì mà mẹ phải nhẹ nhàng, lúc Vương Đới Đệ còn ở đây, không phải mẹ cũng như thế này sao?”

Hứa Phong chột dạ quay đầu nhìn về phía tôi, sợ tôi nghe thấy điều gì đó.

“Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi, người phụ nữ này không giống như Vương Đới Đệ.”

Mẹ Hứa ăn nói thô tục.

“Có gì không giống đâu, tắt đèn xong rồi bắt chéo chân, không phải đều giống nhau sao.”

Hứa Phong cười đắc ý.

“Văn Văn có cửa hàng người giấy ở trung tâm thành phố, sắp tới tiết Thanh Minh rồi, kinh doanh chắc chắn rất phát đạt.”

“Đến khi đó mẹ có thể dùng lý do dưỡng th/ai để giữ cô ta ở nhà, cửa hàng và tiền ki/ếm được, không phải đều là của chúng ta rồi sao?”

Mẹ Hứa quay đầu nhìn tôi, không tình không nguyện nói:

“Vậy thì được.”

Tôi đi lại gần, mẹ con họ không nói chuyện nữa.

Hứa Phong nháy mắt với tôi, biểu thị đã xong việc, sau đó nắm lấy tay tôi dẫn vào sân.

Bên trong nhà cửa đơn giản, tường gạch nghiêng về một bên, cuối tháng ba vẫn còn rất lạnh, cửa sổ vẫn cắm bạt nhựa để chắn gió.

Tôi cúi đầu bước vào, kết cấu của căn nhà hiện ra ngay trước mắt.

Hai phòng rộng chừng mười mét vuông được chia thành hai bên, ở giữa là lối đi hẹp làm nhà bếp.

Ngoài bức tường đã bị đen đi do khói dầu, còn có một mùi hôi như thịt ch/áy.

Hứa Phong nhân lúc mẹ Hứa không chú ý, kéo hành lý của tôi vào căn phòng nhỏ bên phải.

“Văn Văn, từ nay về sau đây sẽ là nhà của em.”

Tôi vốn dĩ muốn kiềm chế cảm xúc, nhưng vẫn bị căn phòng tàn tạ này làm cho chấn động.

Hứa Phong có lẽ đã cảm nhận được suy nghĩ của tôi, sắc mặt có chút không vui, nhưng vẫn kiềm chế không phát tác.

Anh ta nói một cách nghiêm túc.

“Văn Văn, em không phải là cô gái chê giàu thích nghèo, cái em yêu là con người của anh, không phải là nhà to cửa rộng, đúng không?”

Anh ta vuốt ve bụng tôi.

“Con của chúng ta sẽ là một đứa trẻ lương thiện, chúng ta đã đem lại sự sống cho con, con sẽ biết ơn chúng ta cả đời, cho nên cũng sẽ không chê cha mẹ nghèo.”

“Quan trọng nhất là, cả gia đình chúng ta ở bên nhau mới là hạnh phúc nhất.”

Tôi giả vờ như đã bị anh ta thuyết phục, gượng gạo cử động cơ bắp cứng ngắc của mình, nặn ra nụ cười với anh ta.

“Anh nói đúng, gia đình nên ở bên nhau, cho dù có xuống địa ngục, cũng phải cùng nhau sum hợp.”

Hứa Phong ôm tôi vào lòng.

“Cô gái ngốc, ở bên anh là em đã may mắn lắm rồi, sao lại nghĩ đến địa ngục chứ?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhật ký thường ngày của chim hoàng yến ngày kiếm tiền tỷ

Chương 11
Khi Tịch Yến dẫn người tìm được tôi, tôi đang mang cái bụng bầu vượt mặt ngồi ở vỉa hè ăn lẩu cay. Tịch Yến – thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, từng vì theo đuổi tôi mà đứng dưới lầu nhà tôi suốt nửa năm trời. Tôi đã tin vào tình cảm chân thành ấy. Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta ném cả xấp ảnh giường chiếu vào mặt tôi, bảo tôi cút đi. Trong ảnh, Tịch Yến ôm cô ta, cười rạng rỡ, nụ cười khiến tim tôi đau nhói. Vậy mà giờ đây, anh ta lại lạnh lùng xuất hiện, ánh mắt dừng trên bụng tôi: “Ghê thật, Cố Tuế Tuế, mới rời xa tôi bảy tháng mà đã có cả con rồi đấy à!” Tôi nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình, mắt nhìn thẳng không chớp. Ngón tay Tịch Yến khẽ run: “Của tôi?” “Của chó.” – tôi đáp.
0
3 Chúng Ta Chương 18
11 Linh Sam Sau Cơn Mưa Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

HỆ LIỆT CỬA HÀNG NGƯỜI GIẤY (PHẦN 7) - CHỊ EM TRANH CHỒNG

Chương 4
Tác giả: Ăn Không No Không Vui Editor: Ting Ting Tang Tang Trong cửa hàng người giấy của tôi xuất hiện một đôi vợ chồng. Người vợ khẽ vuốt bụng bầu, cả người run rẩy, sợ hãi nép trong lòng chồng. Cô ta run giọng hỏi tôi: “Ở đây có thể trừ quỷ không? Tôi cảm thấy có một con quỷ đang bám lấy mình.” Cô ta nói không sai. Lúc ấy, trên đỉnh đầu cô ta quả thực đang có một nữ quỷ, toàn thân bê bết m//áu, ngồi nhìn chằm chằm hai người họ. Tôi vốn chỉ làm ăn với người ch*t, không làm việc cho người sống. Nhưng thấy vậy, tôi vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Cửa hàng này mở ở giao lộ âm dương, đã có thể bước vào đây thì e là hai người sắp gặp đại nạn rồi.” Người đàn ông khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, chửi ầm lên rồi đẩy vợ ra: “Anh đã nói rồi, mấy chỗ này toàn lừa gạt. Trước tiên dọa người ta sắp gặp đại nạn, sau đó moi tiền!” Anh ta nói xong thì bỏ đi. Người vợ lại không đi theo, mà thay đổi hẳn vẻ mặt sợ hãi ban nãy, khóe môi nhếch lên một nụ cười. “Không trừ được quỷ cũng không sao. Vậy có thể cho tôi gặp nó một lần không?”
Linh Dị
0
Ba Ngày Rưỡi Chương 6
Nam Diễm Quỷ Chương 10