3

Tôi đã mơ hồ trong một khoảng thời gian.

Vì tôi đã m a n g t h a i.

Vào ngày hôm sau khi tôi biết Phó Kinh Mặc sắp đính hôn, tôi phát hiện mình đang mang một cặp s o n g s i n h.

Khi bác sĩ báo tin, nước mắt tôi bỗng nhòe đi.

Tôi không biết đó là nước mắt hạnh phúc hay đ a u b u ồ n.

Tôi chỉ biết rằng có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để c/ứu vãn mối qu/an h/ệ của chúng tôi trong suốt bảy năm qua.

Khi đó, tôi thực sự đã n g u n g ố c đến mức muốn lợi dụng những đứa con trong bụng để níu kéo một g ã đàn ông t ồ i t ệ.

Nếu có thể quay lại, tôi ước mình có thể t á t m ạ n h vào mặt mình, t á t cho tỉnh ra:

"Đừng nuôi hy vọng về người đàn ông đã làm t ổ n t h ư ơ n g mình."

Nhưng lúc đó, tôi không thể chấp nhận được sự thật rằng mình đã m ấ t đi Phó Kinh Mặc.

Tình yêu bảy năm như c h ấ t đ ộ c, khiến tôi đ a u đ ớ n tột cùng khi phải c a i n g h i ệ n.

Đó là lần duy nhất tôi buông bỏ lòng tự trọng.

Tôi s i ế t c h ặ t tờ giấy khám t h a i, vội vã đến công ty tìm anh.

Trên đường đi, tôi tưởng tượng cảnh Phó Kinh Mặc khi biết tôi m a n g t h a i sẽ vui mừng thế nào.

Có lẽ, anh sẽ vì tôi, vì con của chúng tôi, vì hạnh phúc của chúng tôi mà đ ấ u t r a nh với gia đình.

Tôi chìm đắm trong những tưởng tượng đó, không hề để ý đến những ánh mắt kỳ lạ của mọi người khi đi qua khu làm việc.

Trước khi đến văn phòng của Phó Kinh Mặc, thư ký Vương vội vàng đứng dậy ngăn tôi lại:

"Giản tổng, xin đừng vào, Phó tổng không có trong văn phòng."

Từ dưới bức tường kính với rèm cuốn, tôi nhìn thấy bóng người di chuyển bên trong.

Lý do này quá vụng về.

Tôi nhìn thư ký Vương bằng ánh mắt dò hỏi, cô ấy c ắ n c h ặ t môi đầy n g ư ợ n g n g ù n g.

Tôi không để ý đến cô ấy, trực tiếp đẩy cửa văn phòng của Phó Kinh Mặc.

Một người phụ nữ có vóc dáng giống tôi đến tám phần đang cúi người trước mặt Phó Kinh Mặc, người đang nhắm mắt.

Mái tóc đen như thác nước được vén ra sau tai, xõa dài đến eo, đôi môi đỏ như sắp chạm vào Phó Kinh Mặc.

Tôi đứng c h ế t lặng ở cửa, đầu óc trống rỗng.

Tiếng tôi mở cửa đã làm họ gi/ật mình.

Người phụ nữ lập tức đứng dậy, Phó Kinh Mặc cũng mở mắt ra.

Trên gương mặt anh thoáng qua vẻ h o ả n g l o ạ n:

"Khê Khê, sao em lại đến đây?"

Người phụ nữ khoanh tay, môi nở nụ cười nhìn tôi, đôi môi đỏ hé mở:

"Chị là Giản Khê? A Mặc, hóa ra anh chưa từng quên em."

Nói xong, cô ta vuốt tóc, thách thức nhìn tôi.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã hiểu tất cả.

Tại sao lần đầu chúng tôi gặp nhau, Phó Kinh Mặc lại nói với tôi câu đầu tiên rằng:

"Em thả tóc xuống sẽ đẹp hơn."

Tôi không thích xõa tóc.

Trước khi gặp Phó Kinh Mặc, tôi luôn buộc tóc đuôi ngựa cao.

Mỗi khi thấy tôi buộc tóc, anh lại t r ê u c h ọ c tháo dây buộc của tôi ra.

Khi mái tóc dài xõa xuống, anh sẽ vân vê tóc tôi, mỉm cười nói:

"Sau này đừng buộc nữa, thế này đẹp hơn."

Vì vậy, tôi đã quen với việc xõa tóc, quen với mái tóc đen dài thẳng đã ở bên tôi suốt bảy năm.

Thì ra, tất cả đều là vì thanh mai trúc mã của anh, Dịch Nhu.

Sắc mặt Phó Kinh Mặc trầm xuống, anh l ạ n h l ù n g nói:

"Đừng nói bừa, cô ra ngoài trước đi."

Dịch Nhu không hề di chuyển, cô ta dựa vào cánh tay Phó Kinh Mặc nũng nịu:

"Em không đi đâu, anh bảo sẽ dạy em nghiệp vụ mà."

Phó Kinh Mặc đẩy cô ta ra, bước về phía tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng:

"Khê Khê, sao em lại đột nhiên đến tìm anh, có chuyện gì gấp sao?"

Tôi s i ế t c h ặ t tờ giấy khám t h a i, ngón tay t á i n h ợ t.

Một lúc lâu sau, tôi bật cười lạnh lùng:

"Không cần, hai người cứ tiếp tục, tôi đi đây."

Lúc đó tôi không biết rằng đó là câu cuối cùng tôi nói với Phó Kinh Mặc trước khi rời đi.

Tôi quay lưng bước đi mà không hề hối tiếc, không hề lưu luyến.

Bảy năm qua, tôi đã có tiền bạc, có mối qu/an h/ệ, có được sự tự tin.

Chỉ là tôi đã mất đi tình yêu.

Không sao cả.

Phó Kinh Mặc muốn giữ tôi lại, nhưng bị Dịch Nhu bất ngờ n g ã xuống kéo lấy chân tay.

"A Mặc, chân em đ a u quá."

"Khê Khê, đợi một chút."

Giọng của Phó Kinh Mặc vang lên từ phía sau.

Tôi sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại nữa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trạng Nguyên Hôm Nay Đã Tìm Được Vợ Chưa?

Chương 13
Ta thay tỷ tỷ ruột của mình, gả cho người thanh mai trúc mã sa sút mà nàng không muốn lấy. Từ ngày thành thân, ta tận tâm lo liệu việc nhà, kính trọng hắn, hòa thuận như khách. Đến khi Lăng Diễn đỗ trạng nguyên, ai nấy đều chúc mừng ta khổ tận cam lai. Nhưng chẳng bao lâu, lại truyền ra tin hắn trọng lễ cầu hôn tỷ ta làm bình thê. Bên ngoài đồn rằng, hắn từng nói một câu khiến người người xuýt xoa: “Tiểu thư Tô gia đoan trang kiêu quý, lẽ ra nên được vạn người sủng ái. Nay Lăng mỗ công danh thành đạt, đời này tuyệt không để nàng chịu nửa phần ủy khuất.” Họ trai tài gái sắc, quả thật xứng đôi vừa lứa. Mà ta đúng là đáng đời phải chịu khổ. Đêm ấy, ta – người vợ tầm thường của hắn liền thu dọn hành lý, trả lại chỗ cho tỷ tỷ, rồi rời kinh thành, biệt tích nhân gian. Sau này, tân khoa trạng nguyên điên cuồng tìm kiếm thê tử cũ, cuối cùng tìm thấy ta nơi góc hẻo lánh. Ta nhìn hắn, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ bình thản hỏi: “Tìm ta làm gì? Giữa chúng ta… vốn chẳng có tình cảm gì cả.” Hắn nhìn ta thật lâu, nước mắt lăn khỏi khóe mắt, rồi lại bật cười như giận: “Nàng nói… nàng không yêu ta sao?” #bere
Cổ trang
Nữ Cường
Sảng Văn
12
Lệnh Vi Chương 7