“Hôm nay, mấy người đừng mong được rời khỏi đây.”

Tôi thản nhiên đi tới khóa ch/ặt cửa lại.

“Đừng, đừng mà.”

Diệp Hàm lảo đảo xông tới, muốn cư/ớp lấy chìa khóa trong tay tôi, nhưng lại bị tôi đ/á một cú ngã lăn ra đất.

Cùng lúc đó, mẹ tôi đã hoàn toàn khôi phục ký ức, bà lơ lửng trên không trung từ trên cao nhìn xuống mẹ kế, toàn thân bà tỏa ra luồng khí đen dày đặc.

“Trương Huệ Lan, tôi muốn cô ch*t không được yên thân.”

Không biết bố tôi lấy hết can đảm ở đâu, ông ấy đột ngột xông tới, chắn ở trước người mẹ kế.

“Đông Thu, em bình tĩnh lại.”

“Cút!”

Mẹ tôi vung tay lên, đ/á/nh bay bố tôi ra ngoài, đầu ông đ/ập vào tường, m/áu tươi từ trên đầu chảy xuống, ông ấy bất tỉnh nhân sự.

Sau đó mẹ đã x/é x/á/c Trương Huệ Lan ra từng mảnh.

Lúc h/ồn phách của bà ta rời khỏi cơ thể, lại bị mẹ tôi cắn nuốt đi.

Diệp Hàm sợ đến hoảng lo/ạn, cô ta liều mạng đ/ập cửa, miệng không ngừng c/ầu x/in tôi buông tha cho cô ta.

Tôi ngước mắt lên nhìn về phía Tống Hoài.

Nhân quả của ai, chung quy phải do người đó gánh trả.

Tôi đi đến mở cửa, Diệp Hàm lảo đảo chạy ra ngoài như đi/ên như dại, Tống Hoài đuổi theo ở phía sau cô ta.

Mẹ quay đầu lại nhìn tôi, trong con ngươi đen kịt đó dường như lấp lánh ánh nước.

Nhưng q/uỷ thường không biết khóc.

Mẹ nghẹn ngào, đưa tay muốn ôm lấy tôi.

“Mẹ xin lỗi, mẹ dọa con sợ rồi.”

Tôi muốn nói “Mẹ ơi, con không sợ”, nhưng miệng cứ há ra rồi khép lại, làm thế nào cũng không nói ra được, tôi chỉ có thể ra sức lắc đầu cho bà hiểu.

Mẹ buông tôi ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi.

Nhưng bà lau mãi cũng không lau khô được, chỉ có thể bất lực nhìn tôi nở nụ cười tươi.

“Bảo bối của mẹ, con rất xinh đẹp, con còn khóc nữa là không đẹp nữa đâu.”

Từ nhỏ tôi thích nhất là xinh đẹp, chỉ cần mẹ vừa nói câu này, tôi sẽ nín khóc ngay lập tức.

Nhưng lần này, tôi có làm thế nào cũng không ngừng khóc được.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm