Ông Chủ Bá Đạo, Yêu Tôi Cực Cool

Chương 19

23/05/2025 19:01

Cả buổi cứ tập trung, công việc xong nên đành phải ở lại tăng ca.

Mấy ngày cứ triền miên, nỗi tan làm chẳng háo hức trước.

Đợi khi văn phòng chỉ mình thong thả đèn định ra về.

Đèn vụt tắt. bóng một vòng tay vòng tôi.

Thậm chí chẳng phản ứng.

Tôi ép ngồi phịch xuống ghế văn phòng.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Gần ngay lập tức Thành Tắc.

Trong khí thoang thoảng mùi rư/ợu.

Không, đúng hơn là từng hơi thở người mặt đều nồng nàn hương men.

Trong bóng đôi mắt Thành Tắc sáng lấp lánh khác thường.

“Lợi dụng lúc anh vắng mặt để lăng nhăng bên ngoài. Lý Mục Dương, em có trái sao?”

???

Câu nói hắn khiến choáng váng.

Đối phương dường vẫn đang chìm đắm mớ cảm xúc u uất.

Những nụ ướt liên tiếp đổ xuống.

Từ khóe mắt, má, rồi dọc cổ.

Vừa hắn vừa oán trách:

“Có ai yêu đương em không?”

“Anh tìm em thì em sẽ chẳng chủ động tìm anh.”

“Trốn tránh anh, c/ắt đ/ứt qu/an mặt anh.”

“Anh em chẳng lo, một điện thoại có.”

......

Nụ dừng lại ở yết hầu.

Từ từ dịch lên, môi cách môi chỉ một sợi tóc.

Tôi vô thức nuốt nước bọt, lòng ngứa ngáy.

Nhưng đối phương bất ngờ lùi ra.

Vai trái chùng xuống, đầu Thành Tắc cổ tôi.

Giọng hắn nghẹn ngào:

“Làm sao đây, Lý Mục Dương?”

“Hình em thật sự thích anh.”

Hơi quấn lấy dường say theo.

Hành động trở nên hơn.

Tôi đưa tay nâng gương mặt đang giấu cổ quay đầu lên.

Trả lời:

“Thích.”

“Rất thích.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 9
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 7
Quy Môn Chương 15