20
Tôi Chu Thâm đã thúc.
Anh ấy còn tỏ ra chán gh/ét nữa, lại, sự như người bạn đồng hành tuyệt vời.
Dần dần, suýt tin rằng có thể mình đã nhầm vào đêm ở khách sạn Xuân.
Trong kỳ nghỉ năm đã cùng các nhân vật phụ khác đón Tết.
Vì tôi, Chu Thâm đã gửi tin nhắn gọi video mỗi ngày.
Chúng trò chơi, công việc, những nhân vật phụ, thậm chí đôi khi những điều từ thế tôi.
Chu Thâm thường xong thì thầm câu.
"Nếu có thể trở thì tốt biết bao."
Tôi buông tay cầm điện biết gì trong lúc lâu.
Chỉ là trong lòng có nỗi niềm khó tả.
Chúng thể nào ở bên nhau được; anh ấy là nhân vật trong sách, là người từ thế thực, có giao điểm.
Năm đi lặng.
Vào ngày đầu năm Chu Thâm cùng nhau dọn dẹp căn thuê bị phủ bụi.
Lúc này, hai nhân vật mới đến phòng ngủ thông báo rằng đi, cả hai đều có gì là lo lắng.
Tôi ngây người lúc chỉ biết châm biếm câu, đành chấp đó.
Chu Thâm gì, chỉ nhìn chú.
Tôi dám nhìn đi chỗ khác.
Sau ngày, hai người đã đi.
Tôi lạnh tiễn ra ngoài khu cư, nhìn theo bóng giác tiếc nuối.
Khi đi, có nghĩa là câu chuyện đã gần như tất.
Tôi Chu Thâm đứng lặng ở cửa khu cư, ai nào.
Đột nhiên, cơ thể dần trở nên trong suốt.
Chu Thâm ngay lập tức nắm tay tôi, môi mỏng khẽ mím, ánh mắt rung động.
"Lộ Gia."
Tôi cũng mình dần biến mất, chỉ có thể nhìn anh ấy.
"Đừng sợ."
"Chu Thâm, cần anh điều, ra là Lộ Gia, mà là Gia."
"Lục Gia, cậu có không?"
Tôi gật đầu.
"Có, dần anh."
"Chào biệt, Chu Thâm, trở thế mình."
Nói xong, đột biến mất trước ánh nhìn đầy sâu lắng anh ấy.
Khi gần trở thế mình, Chu Thâm khẽ nói.
"Tôi cũng dần Gia."
"Vì vậy yêu cậu."
Tôi kịp trả anh ấy, đã toàn trở về.