19.
Chẳng bao lâu tới, gọi tới trước mặt, thân thiện nhã nói chuyện với ta.
“Lâu rồi gặp, Hoài Nguyệt lớn lên ngày càng trở đẹp hơn rồi.”
Ta cười nói: “Không thể nửa nương nương.”
Tay đặt lên tựa như tháo trên tay xuống và cho ta.
Một cơn gió thổi qua, nhiên tay lên vuốt tóc, ngọc bọc lụa trên Những Hoàng Đế ban cho Khương gia, tất vật sánh được, đ/ộc nhất vô nhị.
Quý lại lặng hạ tay xuống.
Chính xong tóc tai, chút dấu vết rút tay lại, tiếp tục trên túi sưởi ấm.
Không uổng công trước khi ngoài, cố ý tìm lại tay quý giá này, chỉ vậy, trên nhẫn trên ngón tất những vật phẩm quý giá Hoàng Đế ban tặng. Rất quý giá, nhưng lại khiêm tốn, đi chú ý nương nương.
Quý tặng cho ta, cùng kéo làm tìm thấy cơ hội hạ thủ.
Dường như chút đó nói lời, nói ngày càng ít.
Ta cảm thấy thoải mái, tới khi buổi tiệc bắt trở lại chỗ ngồi ban mình, ngồi cạnh Tống Song, phía trước sân khấu ca vũ đang ca hát, dưới sân khẩu hai chúng lặng lấy một tâm. Khẩu vị hai chúng rất giống nhau.
Quả nhiên, đề tất những vị tiểu thư ở đây tới tổ một buổi cuộc thi tài nghệ, thưởng cành đẹp hơn còn đặc biệt Tống Song người bắt cuộc thi.
Tống Song trình bày một khúc sở trường mình, nàng rất nhiều khen các vị khán tại đây. nhưng vừa nghe ra, nàng vẫn đang kiềm hãm khả năng và đi vụng về mình.
Không chỉ quý nữ tiếp bước lên sân khấu, còn một số người đang cố vụng về mình. Đó những người hứng thú đến vị Thịnh Vương phi, thế nhưng lại rõ ràng làm trái ý tốt phi.
Tất nhiên, người cố tay toàn bộ những kỹ năng thân, cố chú ý tới, người vừa đàn vừa hát, thay phiên nhau bước lên sân khấu khiến cho mọi người xem ở dưới lóa mắt.
Ta ở một thưởng thức màn trình diễn những mỹ nhân trên sâu khấu. một đẩy sang cho Tống Song những tâm thích, lại lấy những tâm nàng thích đặt vào trong đĩa nàng.
Khi đang cùng với Tống Song thầm phân cao thấp, Khúc Anh bước lên sân khấu.
Nàng đi tới góp vui chứ?