Tôi Dương nhìn nhau ánh mắt không thể tin nổi.
Toàn thân cứng đờ lạnh lẽo.
Vương Dương ngồi xuống quan sát kĩ càng.
"Là do ch/ặt đ/ứt."
Tôi ngồi xổm xuống.
Nhát trên cọc gỗ vô ngay ngắn.
Màu vết trông màu quanh.
Xem ra ch/ặt không lâu.
"Có lẽ trưởng làng đã rồi."
Cả dường rút đi hết sức lực.
Tất cả đồ ngon giải trí ước nãy giờ, giờ đây dường đã ở bên kia cầu.
Cách vừa gần vừa xa, khó chạm được.
Lẽ sẽ phải kết thúc ở trong làng sao?
Vương Dương mất đi sự ổn định lúc trước, cậu ấy ngồi phịch xuống đất.
Chỉ cúi đầu không nói gì.
Tôi thử mở điện nhưng nơi lại chẳng có một chút tín hiệu nào.
Tôi mất h/ồn ngồi bệt bên cạnh.
"Vương Dương, xem ra chúng không đi được rồi."
"Đêm qua còn thấy mình nhà, cảm giác khi hôm nay chào tạm biệt bọn họ giống trong vậy."
"Cậu nói xem, có phải viên cậu nói trước kia đã phát hiện ra bí mật của họ nên diệt khẩu hay không?"
Có lẽ cảm thấy đã đến đường nên bất giác trở nên lắm lời hơn.
Vừa sợ lại vừa cảm thấy không phải sợ hãi.
Giống có loại cảm giác thư thái.
Vương Dương bên cạnh từ đầu đến cuối không trả lời tôi.
Cậu ấy trầm mặt, vẫn cúi đầu.
Đột nhiên, cậu ấy đứng kéo tay tôi.
Quay lại con đường ban nãy chúng đi đến.
"Đi, quay lại."
Cả giống gi/ật điện, không dám tin vào nói tai mình nghe được.
"Gì cơ? lại?"