Nửa tháng sau, vào một buổi sáng tràn đầy sức sống tương tự, cuối cùng tôi cũng bắt đầu hành động trở lại.
9 giờ, tôi gọi video cho Cố Dĩ Thịnh.
9 giờ 10 phút, tôi đặt shipper đến đạo quán Linh Tuyền xin bùa.
10 giờ, tôi nhận được 3 lá bùa do shipper mang về.
10 giờ 5 phút, nhân lúc ngắm nghía chiếc vòng tay của Lê Thiên Tuyết, tôi lén đổi bùa trấn yểm trong túi của cô ta rồi đi thẳng đến nhà vệ sinh đ/ốt ch/áy.
10 giờ 10 phút, tôi bước vào văn phòng Lam Hiêu, bắt đầu giành lấy sự tin tưởng của anh ta.
11 giờ 30 phút, khi Lam Hiêu đến phòng tiếp khách chỉ đạo thay camera, tôi mở chiếc hộp gỗ trên giá sách, lấy ra lá bùa có bát tự của mình, rồi đặt vào đó lá bùa có bát tự của Lam Hiêu và chủ tịch.
12 giờ, tôi lại vào nhà vệ sinh đ/ốt lá bùa có bát tự của mình.
12 giờ 30 phút, khi trưởng phòng tài chính xuống căng tin dùng cơm trưa, tôi lẻn vào văn phòng bà ta lấy tr/ộm sổ sách kế toán.
14 giờ, Lam Hiêu cười nhạt tiến lại, cử chỉ m/ập mờ mời tôi vào văn phòng tìm anh ta.
Tôi giả vờ khó xử nhờ Lê Thiên Tuyết tiếp đón gia đình Cố Dĩ Thịnh giúp mình.
14 giờ 5 phút, tôi ngồi trên sofa trong văn phòng của Lam Hiêu, cùng mấy vị trưởng phòng được anh ta gọi vào họp.
Lam Hiêu giả vờ vô tình mở camera giám sát.
Chúng tôi nhìn màn hình, theo dõi cảnh Lê Thiên Tuyết dẫn gia đình Cố Dĩ Thịnh vào phòng tiếp khách.
15 giờ, mẹ chồng và em chồng cùng thư ký cãi nhau ầm ĩ bên ngoài rồi xông vào văn phòng.
16 giờ, gia đình Cố Dĩ Thịnh bị bảo vệ đuổi ra khỏi tòa nhà, Lê Thiên Tuyết cũng biến mất theo.
17 giờ, Lam Hiêu cho người đăng video lên mạng, m/ua luôn hot search.
18 giờ, dư luận bắt đầu sôi sục, Cố Dĩ Thịnh đi/ên cuồ/ng gọi điện cho tôi.
18 giờ 30 phút, Lam Hiêu đưa tôi ra khỏi tòa nhà.
Tôi bước ra khỏi tòa nhà chọc trời, chen chúc qua dòng xe cộ tấp nập, hòa vào dòng người tan làm chiều thứ sáu như bao ngày bình thường.
Tôi đắm chìm trong ánh hoàng hôn còn vương trên vai, mắt háo hức nhìn từng bóng người qua lại.
Nhân viên văn phòng cầm túi xách, cụ già ôm bó rau củ, shipper chạy xe máy, học sinh vai kề vai ríu rít...
Từng khuôn mặt hối hả nhưng đều ánh lên niềm hân hoan cuối tuần.
Phải rồi, tôi suýt quên mất hôm nay là cuối tuần.
Là khoảnh khắc vui vẻ mà mọi người đều mong đợi từ lâu.
Hoàng hôn, mặt trời lặn.
Tôi đứng giữa dòng người tấp nập, nước mắt rơi như mưa.
...
Lam Hiêu đứng cạnh nhìn tôi, ánh mắt xúc động xen lẫn đ/au lòng.
"Chúc mừng cô, An Ca. Cuối cùng cô cũng vượt qua rồi." Anh ta mỉm cười chìa tay ra: "Không biết tôi có vinh dự được mời cô dùng bữa tối không?"
Tôi chậm rãi lau nước mắt, bình thản nhìn thẳng vào anh ta: "Anh từng nghe câu “gieo nhân nào gặt quả nấy” chưa?"
Anh ta nhướng mày: "Sao đột nhiên hỏi vậy?"
Tôi chậm rãi nở nụ cười, vui vẻ đáp: "Không có gì. Chỉ là... Tôi đang rất nóng lòng muốn thấy kết cục thôi."
Ngoại truyện
Ngày thứ 2 sau khi rời tòa nhà, tôi nộp đơn ly hôn lên tòa án.
Cố Dĩ Thịnh quỳ xuống trước mặt tôi, mặt mày đ/au khổ: "An Ca! Anh đối với em thế nào, lẽ nào em không rõ? Tất cả chỉ là hiểu lầm, là vở kịch mẹ anh bị bệ/nh t/âm th/ần dàn dựng. Giờ chỉ có em cùng anh ra giải thích thì mới dập tắt được chuyện này!"
"Diễn kịch? Lê Thiên Tuyết cũng thế?" Tôi hỏi.
Hắn sốt sắng gật đầu lia lịa, mất hết vẻ điềm tĩnh thường ngày: "Cô ta cảm kích anh giới thiệu việc làm nên mới đồng ý giúp đỡ. Anh và cô ta không có gì, anh giấu em cũng chỉ vì sợ em hiểu lầm thôi!"
Tôi bật cười: "Vậy 2 năm trước cô ta ph/á th/ai lần đầu vì anh, giờ lại mang th/ai đứa con thứ hai của anh, cũng là vì cảm kích mà diễn kịch sao?"
Sắc mặt hắn tái mét, đờ đẫn như tượng đ/á, cuối cùng không chống đỡ nổi mà ngã vật xuống đất.
1 tuần sau, Cố Dĩ Thịnh bị trường đại học buộc thôi việc.
Video kia được hot search đẩy lên càng thêm rầm rộ.
Dư luận phẫn nộ trước hành vi đ/ộc á/c của nhà họ Cố, kêu gọi trường đại học đuổi Cố Dĩ Thịnh đi để trừng ph/ạt thích đáng.
Sinh viên đồng loạt nghỉ học, phê phán một giáo sư vật lý lại dùng phong thủy hại vợ, đó là sự tha hóa nhân tính, làm ô uế nghề nghiệp, xúc phạm khoa học nước nhà.
Nhà họ Cố rơi vào bước đường cùng.