Kể từ hôm tôi xạo về chuyện hôn. Cả bốn đứa tranh thủ chọc tôi. Như khi Đinh Diên An bị gái theo, hỏi ý kiến mọi người.
Lâm Nhạc Ngôn cười ý nhị: “Cũng xinh, nhưng không phải gu tôi.”
Nghiêm Sóc lạnh lùng: “Cậu không thích kiểu này đâu.”
Trương Thuấn vốn là đứa thẳng như ruột ngựa, nói năng chẳng biết vòng vo:
"Anh Diên An thích kiểu... ngốc nghếch đáng yêu ấy."
"Ngốc nghếch đáng yêu?"
Tôi chẳng nhớ anh ấy từng thích mẫu người này. Hồi năm nhất, anh bảo thích con gái lanh lợi thông minh, giờ đổi gu nhanh thế?
Trương Thuấn nghiêm túc giải thích: "Ví dụ như đi đâu cũng lạc đường, đông tây nam bắc chẳng phân."
Tôi bật cười khẩy: "Vậy thì đúng là đồ ngốc."
Trương Thuấn ngoảnh lại nhìn tôi, ngập ngừng: "Như quên địa điểm phòng học, suốt ngày vào nhầm lớp ấy."
Tôi chợt gi/ật mình, cảm thấy những biểu hiện này sao quen quá. Khi Trương Thuấn che miệng cười khẽ, tôi chợt hiểu ra.
Trời ơi.
Thằng này đang ám chỉ tôi đây mà.
Không được mắc bẫy nó.
Lờ đi, phải lờ đi thôi.
Chiều hôm đó ở ký túc xá, tôi lôi quyển truyện tranh ra đọc lại. Được vài trang thì chuông điện thoại vang lên, nhân viên giao hàng bảo tôi ra lấy bưu kiện. Vì không nhớ mình đặt m/ua gì, tôi hỏi người giao hàng về nội dung và người gửi.
Nghe tên xong, tôi gi/ật thót người, xỏ vội giày chạy như bay ra ngoài.
Đó là gói BL manga em gái gửi cho tôi!