Quay lại Bắc Kinh, hội sinh viên vẫn chưa kết thúc, tôi lại xin giáo viên suất làm trưởng nhóm.
“Em tưởng hội sinh viên là nhà mình à, muốn đến thì đến muốn đi thì đi!”
“Ủy ban khu Tô Châu nói sẽ tặng trường ta một lá cờ vàng.”
“Bên homestay tôi đã thỏa thuận xong rồi.”
Vừa thấy Tống Vị, tôi đã lao đến ôm chầm lấy cậu:
“Vẫn không cần tôi sao?”
Cậu ưỡn cổ, ánh mắt nhìn ra xa.
“Vậy tôi sang ở với Khương Phong vậy”
“Cậu dám.”
Gió thu nhè nhẹ thổi, chỗ này xin phép lược bỏ ba trăm cái hôn.
Để tránh ảnh hưởng, tôi vẫn không ở cùng Tống Vị mà đăng ký riêng một phòng ngay cạnh Khương Phong.
Tống Vị đứng trước cửa phòng tôi, lấy gạch nền làm thước, vạch rõ khu vực Khương Phong được phép tiếp cận.
Lúc đó, Khương Phong vừa ăn hoa quả mấy em gái mang đến, vừa đứng ngoài cửa lườm tôi một cái thật sâu.
So với năm năm trước, lần này chúng tôi kín đáo hơn nhiều.
Nắm tay tr/ộm.
Nửa đêm mới dám hôn nhau.
Nhưng dù vậy, tin đồn vẫn dần lan ra giữa tân sinh viên.
Có sinh viên đăng trong diễn đàn:
“Nam thần khoa Kinh tế Quản trị hình như gay thật, đang yêu anh trưởng nhóm.”
“Thật không? Anh trưởng nhóm nào? Không phải Khương Phong chứ? Anh ta thẳng như ruột ngựa mà?”
“Không phải, là anh Kỳ Nguyệt bên khoa Luật đó.”
“Kỳ Nguyệt hình như cũng không thích đàn ông, Tống Vị ép buộc à?”
“Sao không được? Các bạn biết tại sao cậu ta có huy chương vàng toán mà không vào Đại học Bắc Kinh không?”
“Tại sao?”
“Năm cuối cấp cậu ta nghỉ học cả năm chỉ để h/ãm h/ại người khác. Mẹ cậu ta ch*t vì bố cậu ta, thế mà chưa đầy năm sau cậu ta đã quay về nhà họ Tống vì tiền.”
“Loại người này thật đ/ộc á/c.”
Bài đăng ngày càng nhiều, thậm chí có người còn đăng ảnh, địa chỉ, số liên lạc của chúng tôi.
Hà Vi Vi tìm tôi:
“Kỳ Nguyệt, cậu đi đi. Cậu không biết những năm qua cậu ấy khổ thế nào đâu.”
“Bố cậu ấy không yêu thương cậu ấy, cậu ấy về nhà họ Tống chỉ vì cậu.”
“Suốt năm năm nay cậu ấy sống trong dằn vặt về cậu, trong áp bức của bố mình, phải đi trị liệu tâm lý liên tục.”
“Những tin đồn này sẽ khiến cậu ấy phát đi/ên, chỉ khi cậu đi, cuộc sống cậu ấy mới trở lại bình thường.”
“Cậu biết những lời đồn này sẽ đẩy cậu ấy đến bước đường cùng.”
Tôi nhìn cô gái:
“Vậy tại sao còn tung tin?”
Mặt Hà Vi Vi đột nhiên tái mét.