7

“Thật xin lỗi, xin lỗi, nhìn rõ.” Túc vội vàng đỡ dậy, quan tâm đến điều gì khác, vội vàng vén khăn trùm kiểm tra tình trạng ta, còn vỗ vào lưng hơi cho ta.

“Không, sao đâu.” cùng lại.

Mở ra, đối mặt khuôn mặt vội vàng lo lắng ta.

Xì—

Bùi Túc nhìn lắm!

Chàng vóc rộng, nước da màu đồng, lông mày rậm, mũi thẳng, khuôn mặt có những nét sắc sảo, yết hầu bật khác thường. Lúc thở, hơi thở xuống nhịp nhàng, y phục mỏng làm bật những cơ căng thẳng vai chàng.

So những mỹ nam chú ý trong kinh thành, vóc cao lớn, dàng ngọc, Túc quả thực th/ô nhiều.

Nhưng tuyệt đối coi.

Ngược lại, mang vẻ đẹp đ/ộc đáo kết hợp giữa sức mạnh sự nam tính đầy đoán.

Tim bắt đ/ập mạnh.

Chàng thế sợ là chỉ một quyền thôi gi*t ch*t bảy mươi ta.

Nếu sau này làm ấy vui, tức gi/ận lên...

Nhưng nhìn có vẻ là có tính tình tốt, giống đạo lý…

Trong khi đang suy nghĩ lung Túc đột nhiên bế đặt vào lòng chàng.

Chàng chỉ một tay, phải là sống lớn chỉ là một gà nhỏ.

Chàng cau mày: biết hạ nghĩ thế nào, nàng làm phu nhân ta, cảm làm gái còn đấy!”

Ta hơi x/ấu hổ.

Khi mang th/ai ta, nương tính là lớn tuổi, trạng tốt hồi còn trẻ bị non.

Ta trời khác lớn chậm so bạn cùng trang lứa trông lúc nào tuổi hơn.

Dù trí óc trưởng thành vẫn luôn bị khác coi một đứa trẻ.

Ta về vấn đề chịu nhất khi khác nhỏ.

“Thiếp còn Thiếp cập kê rồi!”

Ta thử nắm hoa mình thử cho Túc xem một chút.

Nhưng khi nắm giáng vào ta, cảm gì cả.

Còn thì cười một cách cơ bắp động khiến tê dại.

Hóa ra mặc áo giáp, mặc áo giáp mềm.

Chàng là đơn thuần thịt cứng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm