Giáo sư trông có vẻ sắp m/ắng cho một trận, thì Vu Niên bước lên một bước, vừa khéo chắn ngay trước mặt tôi.
Ánh mắt của Giáo sư khi nhìn thấy Vu Niên liền dịu xuống, những lời trách m/ắng cũng lập tức nuốt ngược trở lại.
“Thôi được rồi, về chỗ ngồi đi, học hành cho tử tế.”
Khi câu nói đó vừa rơi xuống, tôi lập tức chuồn vào lớp, tìm một chỗ trống ở cuối lớp rồi ngồi xuống.
Ngay sau đó, Vu Niên cũng theo vào.
Tôi nhìn cậu ấy, cảm thấy có gì đó… không giống thường ngày.
Nếu là ngày thường, có khi tôi đã vui đến mức bay vút lên trời rồi.
Nhưng hôm nay…
Mới thất tình xong, xin đừng nhắc lại nữa!
Tôi nằm gục xuống bàn, định chợp mắt một chút.
Vu Niên kéo chiếc ghế bên cạnh tôi ra rồi ngồi xuống, như thể quyết không để tôi ngủ.
“Hôm nay cậu không vui? Vì sao vậy?”
Tôi liếc nhìn cậu ấy một cái, hoài nghi bản thân đang nghe nhầm.
Vu Niên lại hỏi lần nữa: “Vì sao cậu không vui?”
Thật là kỳ quái.
Tôi chột dạ, né tránh ánh mắt của cậu ấy, lí nhí đáp:
“Tôi có không vui đâu.”
Nhưng Vu Niên vẫn không chịu buông tha.
Gió thổi nhẹ qua cửa sổ làm tóc cậu bay bay, hàng mi dài khẽ lay động, bên dưới là đôi mắt chân thành đang khóa ch/ặt lấy tôi.
Thật chẳng biết phải làm sao với cậu ấy.
Tôi chỉ vào mặt cậu:
“Rõ ràng vết kia là do bạn gái cậu hôn, thế mà lại bảo bị cay... anh em với nhau, cậu có cần lừa tôi vậy không?”
“Tôi không có bạn gái.” Vu Niên đáp rất thản nhiên.
“Không có bạn gái.”
Tôi ngớ người, sau đó bừng tỉnh hẳn, giọng cũng vô thức cao lên:
“Vậy cái vết son trên môi cậu là sao?!”
Lời vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên yên lặng đến đ/áng s/ợ.
Giáo sư và các bạn học khác đồng loạt quay đầu lại.
"Các bạn ngồi ở cuối lớp kia, đừng có lên lớp là ngủ, cũng đừng làm ảnh hưởng bạn bên cạnh đang học hành nghiêm túc."
Bạn ngồi hàng ghế phía trước cúi thấp đầu, nhỏ giọng thì thầm:
"Anh bạn à, vị giáo sư này nổi tiếng là khó tính đấy, có cãi nhau với người yêu thì cũng đừng cãi ngay trong lớp học chứ.”
"Bọn tôi không phải —"
Tôi còn chưa kịp giải thích. Vu Niên bất ngờ ngăn tôi lại, mím môi rồi trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi:
“Thật ra… chính tôi cũng không rõ lắm. Dạo gần đây, cứ thỉnh thoảng tôi lại bị đ/au chân, nhức mặt, thậm chí trên mặt còn xuất hiện những vết son không rõ lý do..."
“Tôi không nói thật là vì sợ bị cậu chê cười.”
N/ão tôi như bị sập ng/uồn.
Đau chân? Nhức mặt? Vết son môi?
Là... là Niên Nhỏ của tôi?!
Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng…
Tôi lúng túng, cố gắng cười gượng:
“…Ờm, đúng là... kỳ lạ thật.”
Nói xong, tôi vùi cả mặt vào cánh tay.
Gặp chuyện lớn… cứ ngủ trước cái đã.
Sau đó, tôi cảm nhận được người bên cạnh khẽ chọc nhẹ vào má mình.
“Vẫn còn gi/ận à?”
Tôi im lặng vài giây rồi ngẩng đầu lên:
“Không gi/ận nữa rồi.”
Trong khoảng thời gian còn lại của tiết học, tôi cúi đầu mấy lần, lén mở điện thoại, định tìm cơ hội gỡ trò chơi kia đi.
Nhưng Vu Niên cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tôi một cái.
Kết quả: thất bại toàn tập.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học.
Tôi chọc nhẹ vào cánh tay Vu Niên:
“Cùng đi ăn không?”