Sắp đến rằm tháng bảy, dạo này tôi vốn không định đi lái xe nữa.
Thế nhưng Bành Hữu, một chủ công ty vận tải đột nhiên tìm đến tôi, nói có một bệ/nh viện bỏ hoang sắp giải tỏa, cần gấp tài xế lái xe tải. Tiền công trả cao, việc lại nhẹ nhàng nên mấy người bạn cũ của tôi là Đại Thuận, Vương Thành, Lão Trương đều nhận lời. Tôi ban đầu không hứng thú, nhưng khi nghe tên bệ/nh viện ấy, tôi chần chừ.
Đó là bệ/nh viện phụ sản lâu đời nhất của thành phố bên cạnh, dân địa phương gọi nôm na là Bệ/nh viện Phụ Sản số 3. Hơn 20 năm trước, khoa nhi nơi này từng nổi tiếng khắp vùng. Nếu con cái ở các thôn xóm lân cận hễ mắc bệ/nh nặng, gia đình dù b/án hết tài sản cũng phải đưa vào đây chữa trị. Thế nhưng nơi ấy cũng chính là chỗ mà sau này tôi và bố mẹ không bao giờ muốn nhắc đến.
Tôi nhận lời Bành Hữu. Đêm đó, tôi gặp á/c mộng. Trong mơ, tôi đi dọc hành lang bệ/nh viện vắng lặng, bỗng nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc. Dường như tôi đến đây để tìm đứa bé này. Tôi lần theo tiếng khóc, hối hả chạy về phía một phòng bệ/nh. Cánh cửa phòng đóng ch/ặt, đẩy mãi không mở. Tôi nhìn qua ô kính nhỏ trên cửa, thấy chiếc nôi đặt giữa phòng. Lờ mờ nhìn thấy bàn tay nhỏ xíu núng nính giơ lên, vẫy vẫy trong không trung.
Tôi sốt ruột, hùng hục va người vào cửa. Nhưng dù dùng hết sức, cánh cửa vẫn bất động. Đúng lúc ấy, tôi thấy một bóng đen lặng lẽ tiến về phía chiếc nôi.
"Con bé bị người ta cư/ớp mất rồi..."
Giọng nói quen thuộc vang lên đột ngột phía sau. Tôi quay phắt lại, khung cảnh đã không còn là hành lang bệ/nh viện nữa. Dường như tôi đã trở về nhà cũ của gia đình tôi. Mẹ tôi ngồi trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, mắt đỏ hoe ôm khư khư bọc tã trống không.
"Trường Đống, em gái con không tìm thấy nữa rồi."
Giấc mơ hỗn lo/ạn. Chớp mắt, mẹ biến mất, thay vào đó là bố đứng trước giường. Ông nhìn tôi vẻ hoảng hốt, nhưng lời nói lại khiến tôi ngờ vực: "Em gái con không phải vào viện chữa bệ/nh rồi sao? Sao lại mất tích được?"
Chưa kịp nghĩ, cảnh tượng lại chuyển sang ông Diệp trưởng thôn đang đứng ngoài bậc cửa: "Trường Đống, bố cháu gọi điện đấy. Em cháu không ổn rồi. Cháu theo bác vào viện an ủi mẹ đi."
Tôi loạng choạng theo Diệp trưởng thôn bước ra, sau lưng bỗng vang lên tiếng bố mẹ.
Quay người lại, hai người đang đứng sừng sững trước cửa nhà, ánh mắt đờ đẫn nhìn tôi, trên tay vẫn ôm khư khư bọc tã trống không:
"Trường Đống! Tìm không thấy em con đâu! Đi tìm em con ngay đi!"