9.9 Tệ Mua Được Một Ma Đầu Bếp

Chương 8

04/07/2025 15:31

Chiều cuối trời lại đổ mưa. Loại mưa vừa đủ để người ta ngại ra đường, nhưng đủ để làm dịu cảm giác bồn chồn lòng.

Tôi ngồi bàn học, nhìn email thông báo từ về kỳ tập bắt buộc kỳ Ánh sáng từ màn hình phản chiếu khuôn mặt đầy suy tư.

Thẩm Ngôn đứng bếp, mắt dõi theo từng cử chỉ của qua khe cửa.

Hợp đồng giữa họ – đúng ra – chỉ còn vài ngày là hết hạn.

Tôi chưa nói gì về việc gia hạn.

Và anh... dám hỏi.

Bữa cơm tối Ngôn nấu canh cá, món từng khen “ăn lần thấy giống vị nhà”.

Nhưng tối nay, ăn lặng lẽ, buông lời xét nào.

Anh hỏi: “Cá có tanh không?”

“Không. Ngon.”

“Sao trông có vẻ… đang lo?”

Tôi rồi đặt đũa xuống.

“Thật ra... kỳ tập của sẽ phải khu ký túc xá ba tháng. Không mang người thân theo.”

Anh lặng. Cảm như có gì đó nhẹ tan khí – tiếng "ừ" thốt nên lời.

Tôi đầu: “Tôi đang tìm cách để đồng của theo. Có vẻ rối. Vì ‘cư cố căn nhà chỉ gắn khế ước m/a – mang chỗ khác mà phép.”

Thẩm Ngôn nói Một lúc sau, cười khẽ, nụ cười hẳn là chỉ như thể... đã đoán trước.

“Cậu cần phải gượng ép.”

“Tôi ép. Tôi theo.”

“… Có với giới người sống. Ở căn phòng này, biết mình là gì, mình nên làm Nhưng bước ra ngoài nơi từng ch*t, nơi con người vội vã, lại thấy mình lạc lõng.”

“Anh phải vật bị nh/ốt ở Tôi lời.

“Anh là… phần sống của tôi. Tôi chưa biết mình tương lai nào, nhưng biết đó.”

Im lặng.

Thẩm Ngôn đứng dậy, rửa bát, như thường lệ. Nhưng nay, từng tiếng nghe như nặng nề hơn mọi khi.

Đêm thức trắng.

Anh m/a thì… phòng, tiếng.

Chỉ để lại dòng chữ viết tay tờ phiếu giá kỳ hạn cuối: "Tôi biết ba tháng này, mình có ở lại. Nhưng nếu đồng ý... sẵn lòng trở điều nằm mọi bản đồng."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn cùng phòng lạnh lùng vừa hung dữ vừa tàn nhẫn

Chương 17
Tôi mắc chứng thèm khát tiếp xúc da thịt. Mỗi lần phát bệnh, tôi lại không kiềm được mà đi tìm cậu bạn trúc mã để được ôm. Một hai lần thì còn chấp nhận được, nhưng nhiều quá khiến cậu ta bắt đầu ghét ra mặt. “Đàn ông con trai mà ôm ôm ấp ấp, mày không thấy ghê tởm à?” “Bệnh với chả tật? Toàn giả vờ thôi!” Một lần, người bạn cùng phòng lạnh lùng tình cờ bắt gặp cảnh đó. Anh không chế giễu tôi, ngược lại còn mở rộng vòng tay: “Nếu khó chịu, thì cậu đến bên tôi đi.” Từ đó về sau, mỗi lần phát bệnh, tôi đều tìm đến anh. Cho đến khi tôi cảm thấy tiếp tục như vậy thì ngại, muốn đổi người để tránh phiền phức. Thì nửa đêm hôm đó, người bạn cùng phòng lạnh lùng trèo lên giường tôi, lột áo ngủ của tôi ra…
496
3 Quỷ Cân Xương Chương 29
5 Địa Mẫu Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm